“Có chuyện gì vậy? Tổng giám đốc, sao ngài lại làm cậu chủ nhỏ khóc?”
Anh ta nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cản Mặc Bảo đang muốn chạy ra ngoài.
Hoắc Tư Tước: “……”
Hắn ở bên cạnh sô pha có chút cứng nhắc nhéo ngón tay, không biết làm gì mới phải.
“Sorry, là lỗi của ba, ba xin lỗi con. Ba không nên nói dì bác sĩ như thế, con tha thứ cho ba được không?”
Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, mở miệng trực tiếp xin lỗi con trai.
Về phương diện này, người đàn ông này đã làm rất tốt. Trong giáo dục con cái, sai là sai, đúng chính là đúng, chỉ cần sai, cho dù hắn là ba cũng sẽ tự mình xin lỗi con trai.
Còn về chuyện hôm nay, nếu hắn nghĩ kỹ lại cũng thấy mình nhận xét có chút bất công.
Người phụ nữ kia tuy rằng đáng giận. Nhưng đúng là cô chữa trị cho hắn, cô đối xử với cậu con trai này thực sự rất tốt, hắn không nên dùng thành kiến của hắn nói xấu cô ở ngay trước mặt con trai.
Hoắc Tư Tước bế đứa bé đang bực mình này lên trở lại văn phòng.
——
Ở phía bên kia, Hoắc Dận bị cưỡng ép đưa về nhà trẻ, cũng xuất hiện một màn trầm bổng kinh khủng nhất trong cuộc đời cậu.
“Anh à, may mà Nhược Nhược đến đón anh về, nếu không mẹ sẽ biết chuyện anh làm.”
Dưới sự giúp đỡ của bà Lan, Nhược Nhược thành công đưa Hoắc Dận về nhà trẻ, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cậu nũng nịu nói.
Hoắc Dận vốn vô cùng kháng cự, cậu không thích bị người khác chạm vào người mình.
Nhưng dọc đường đi, cô bé nhỏ này liên tục không ngừng dùng đôi bàn tay mũm mĩm chạm vào cậu, cuối cùng còn treo lên cả lưng cậu.
Cơ bản là, cậu bất lực chả biết nên làm gì nữa.
“Sao mẹ lại về rồi?”
“Anh à, hóa ra nhà trẻ ở đây thứ tư hằng tuần chỉ mở cửa nửa ngày, nghe đâu là phải vệ sinh trường học gì đó, các bạn nhỏ đều không được ở lại, cho nên Nhược Nhược vội vàng gọi điện thoại cho bà Lan nhờ bà cùng em đi đón anh.”
Lúc kể đến đây, cô bé tỏ ra rất tự hào.
Nhược Nhược nhờ số điện thoại của Mặc Bảo để lại nên nhanh chóng tìm được số điện thoại của bà Lan, nhờ bà đưa đi tìm anh trai trước lúc mẹ đến đón.
Nhược Nhược cầm tay anh trai tung tăng vào lớp học.
Quả nhiên, khi hai đứa nhỏ vừa mới đi vào, giáo viên lớp 2 đã vẫy tay: “Nhược Nhược, con tìm được anh con rồi à? Mau tới đây, mẹ con sắp tới rồi, các con đeo cặp sách rồi cùng giáo viên ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Nhược Nhược nũng nịu trả lời, cô bé từ trong bàn học lấy ra cặp sách nhỏ của mình liền đeo lên lưng.
Hoắc Dận: “……”
Đây là cuộc sống nhà trẻ mà Hoắc Dận Chưa từng thấy qua, nói gì đến việc đi học trong lớp của nhà trẻ này..