Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hủ Hủ luống cuống, muốn chạy trốn vào phòng thử đồ, nhưng lúc này Cố Hạ ở bên ngoài đã nhanh chóng đi vào.

“Nhân viên, tôi muốn chiếc váy này, gói lại cho tôi.”

Cô ta thực sự điên rồi, khi đi vào cũng không thèm nhìn Ôn Hủ Hủ là người đang mặc thử chiếc váy này mà lập tức bảo nhân viên đóng gói cho mình.

Nhân viên cửa hàng: “……”

Thường ngày Kiều Thời Khiêm luôn giữ khuôn mặt ôn hòa, nhưng lúc này hiện lên một chút tức giận: “Vị tiểu thư này, chiếc váy này bạn tôi đang thử, cô như vậy không lịch sự đâu?”

“Có cái gì không lịch sự? Thứ tôi nhìn trúng, tự nhiên phải thuộc về tôi trước.”

“Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi, thì sao? Lý do này đã đủ chưa?”

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng bước vào. Thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng. Ngoài trời hôm nay rất lạnh hắn lại mặc rất ít, âu phục màu đen nửa hở, lộ ra áo sơ mi mỏng manh bên trong.

Người phụ nữ của hắn?

Những cảm xúc bối rối, lo lắng, căng thẳng và hỗn độn khác của Ôn Hủ Hủ lúc lúc này đã hết thảy biến mất.

Thay vào đó, là bộ dáng vốn lạnh lùng không hề gợn sóng của cô.

“Vậy nếu tôi không đưa thì sao?”

“!!!!”

Cố Hạ trợn tròn mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi nhìn khuôn mặt biến hóa của Ôn Hủ Hủ mà ngây người mấy giây.

“Ôn Hủ Hủ? Sao có thể là cô? Tại sao cô lại ở đây?”

“Cô Cố hỏi câu này rất lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới đây còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ một cách mỉa mai.

Đối với cô ta mà nói, Ôn Hủ Hủ không thèm giả tạo, tất cả cảm xúc đều hiện hết trên mặt của cô.

Quả nhiên mặt Cố Hạ bị chọc tức đến trắng bệch: “Cô…”

Ôn Hủ Hủ thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đối diện, cô có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi Thời Khiêm, phiền anh đưa túi cho em, chúng ta thanh toán xong liền đi.”

“Được.”

Kiều Thời Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn an tĩnh ở bên cạnh.

Tuy nhiên, khi nghe được Ôn Hủ Hủ bảo anh ta đưa túi, anh ta liền đem túi xách nữ vẫn đeo trên người đưa qua.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước càng thêm u ám!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK