Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dận Dận, vậy sau này con ngủ chung phòng với em trai, em gái ngủ với mẹ.”

“Ừ.”

Tinh thần đứa nhỏ đã hoàn toàn phục hồi lại, một tay nhỏ ôm bộ đồ ngủ vừa mua về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự thỏa mãn không giấu được.

Yêu cầu của Hoắc Dận, kỳ thật vẫn rất đơn giản.

Ôn Hủ Hủ nhìn dáng vẻ của cậu qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà vui trong lòng.

Không bao lâu sau, hai người đã đón được Mặc Bảo và Nhược Nhược. Vừa lên xe, hai đứa nhỏ nhìn thấy anh trai liền vui mừng khôn xiết.

“Thật tốt quá, em thích anh Dận Dận ở cùng chúng ta!”

Nhược Nhược nhiệt tình và ngoan ngoãn, là người đầu tiên nhào tới trên người Hoắc Dận, cánh tay nhỏ nhắn của cô bé ôm lấy cậu, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.

Mặc Bảo cũng vậy.

Tuy nhiên vì chuyện tối hôm qua, Mặc Bảo cảm thấy có lỗi nắm tay anh trai quan tâm hỏi một câu: “Hoắc Dận, tối qua anh không sao chứ?”

Chưa nói hết câu, Hoắc Dận đã cúi đầu.

Mặt mày của Hoắc Dận có thể thấy được một tia chột dạ hoảng loạn.

Mặc Bảo: “……”

Cho nên, suy đoán của cậu là đúng?

Tối hôm qua Hoắc Dận đột nhiên xảy ra chuyện, chính là vì không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, nên cố ý như vậy sao?

Mặc Bảo hiểu được, cậu nhìn người anh trai này, cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào? Nhưng có một điểm, cậu biết.

Đó chính là, cậu không có trách Hoắc Dận.

Sao Hoắc Dận lại ngốc như vậy?

Cánh tay nhỏ của Mặc Bảo cũng ôm vai anh trai, cậu rất mạnh mẽ trấn an anh trai: “Không sao, em biết anh cũng là vì không cho ba và mẹ rời xa nhau, em không trách anh.”

Vừa nói xong, Hoắc Dận vẫn cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, đêm hôm đó anh gọi điện thoại cho em, kỳ thật em cũng muốn thương lượng chuyện này, em cũng không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, chỉ là chưa tìm ra giải pháp gì?”

Giọng nói thẳng thắn của Mặc Bảo bên tai anh trai.

Hoắc Dận nghe được, trái tim hoàn toàn được thả lõng.

Cởi bỏ tất cả khúc mắc, ba đứa nhỏ lập tức trở thành một với nhau. Tất nhiên, Hoắc Dận vẫn ngồi thẳng như một quý ông nhỏ nhìnMặc Bảo và Nhược Nhược tranh cãi với nhau.

Khoảng hai mươi phút sau, bốn mẹ con đến chung cư tiểu khu.

“Em sẽ cầm bộ đồ ngủ nhỏ của anh trai, em muốn cầm nó.”

“Ừ, vậy anh cầm gối của anh trai và dép lê của anh trai.”

“Được rồi, các con chia ra cầm đi, còn mẹ thay anh trai cầm chăn. Đợi lát nữa vào nhà chúng ta nấu bữa tối thật phong phú để chào mừng anh trai được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK