Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Ôn Hủ Hủ sợ cậu không nhận nên đã lòng vòng bày ra cách này.

Haiz!

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch, một lúc lâu sau cô mới tiếp tục hỏi: ”Tôi nhờ anh tìm người nhà họ Ôn, anh đã tìm được chưa?”

Trì Úc lại gật đầu: ”Tìm được, nhưng sao Ôn gia các cô ít người vậy? Tôi tìm mãi mới tìm được một chú họ và một đứa nhỏ.”

”Ừm, Ôn gia chúng tôi đúng là ít người.”

Khóe miệng Ôn Hủ Hủ giật giật, trên khuôn mặt nhỏ không có tí sắc máu nào là sự bi thương.

Đúng vậy, nếu như nhiều người thì lúc quanh Ôn gia toàn là kẻ thù sẽ không đến mức không có ai đưa tay ra giúp.

Chỉ cần quen biết một chút sẽ không thành thế này.

Ôn Hủ Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì Trì Úc nói đã tìm thấy một người của Ôn gia nên ánh mắt cô không còn cô đơn như trước.

Trong mắt cô nhiều thêm sự hi vọng, cũng càng thêm kiên định.

Hai ngày sau, Ôn Hủ Hủ đến Clear, sau khi được bạn tốt Chung Vãn giúp đỡ, cô lại lần nữa thay hình đổi dạng, thành công tiến vào giới tài chính.

Chỉ là cô không ngờ, trong bữa tiệc đầu tiên đi với Chung Vãn, cô lại gặp được Kiều Thời Khiêm đã lâu không gặp.

”Nancy, trùng hợp vậy? Em về rồi sao? Sao không nói với anh một tiếng? Anh còn tưởng em vẫn ở thành phố A đấy.”

Kiều Thời Khiêm mặc âu phục đi giày da, vẫn đeo chiếc kính gọng vàng quen thuộc kia, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như mây lập tức thay đổi, anh ta bỏ lại bạn gái đi cùng mình, đi về phía các cô.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Đúng vậy, cô cũng rất bất ngờ đó, sao anh ta cũng về rồi? Không phải anh ta làm tại Vân Đoan Nhất Phẩm gì đó ở thành phố A sao?

Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông đang vui mừng vì gặp được mình, cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười trên môi: ”Đúng vậy, vừa về, anh thì sao? Sao anh cũng quay về?”

”Anh?” Kiều Thời Khiêm nhún vai cười khổ.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Đột nhiên cô như hiểu ra chuyện gì đó, cô lập tức nói: ”Vì em sao? Hoắc Tư Tước ép anh rời đi sao?”

Kiều Thời Khiêm liên tục xua tay: ”Không phải không phải, thật ra anh cũng sớm có suy nghĩ sẽ không ở lại chỗ kia nữa rồi, quá cản trở con đường phát triển của anh, cho nên anh mới dứt khoát đến bên này.”

Lời vừa nói xong, bên ngoài thì đang phủ nhận nhưng thực ra anh ta đang dùng một cách cao cấp hơn để ngầm thừa nhận chuyện này.

Cao tay!

Đàn ông bây giờ đều biết diễn như vậy sao?

Trì Úc đang cầm champagne trên tay đứng cách đó không xa cảm thấy buồn nôn.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên cũng hiểu, cho nên cô càng tức giận hơn.

”Tên khốn Hoắc Tư Tước này! Anh ta đúng là quá đáng, thật xin lỗi, Thời Khiêm, chuyện này là do em liên lụy đến anh, em không biết anh ta sẽ làm vậy.”

”Không sao, đúng rồi, hôm nay em đến đây có chuyện gì không? Nếu không có gì thì anh có mấy người bạn bên kia, anh có thể mang em đi gặp họ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK