Bệnh viện thành phố?
Điều đó là không thể, đây là trong nước không phải nước ngoài.
Đa phần các bác sĩ trong nước đi ứng tuyển tối thiểu đều tốt nghiệp thạc sĩ.
Bệnh viện thành phố?
Kiều Thời Khiêm thất vọng.
Với năng lực và trình độ của cô đi ứng tuyển vào bệnh viện loại này là chuyện không dễ dàng.
Kiều Thời Khiêm không còn lựa chọn nào khác đành miễn cưỡng cúp điện thoại.
Tại sao cô luôn không nghe lời như vậy? Không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?
——
Ôn Hủ Hủ chọn gửi sơ yếu lý lịch thật ra cũng chỉ là tùy tiện gửi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm việc ở đây, cô còn phải quay về Clear.
Cô quyết định, hiện tại trước hết cần tìm một công việc gì đó để gom đủ học phí cho Nhược Nhược. Ngay tức khắc cô đứng lên đi lục tung các ngăn kéo, tủ trong nhà để tìm.
“Kỳ lạ, đồ của mình đâu? Ở đâu rồi?”
Cô tìm đến đầu toát mồ hôi đầm đìa, thiếu chút nữa đem tủ quần áo trong hai phòng đều giở ra.
Thế nhưng, vẫn không tìm được.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu mình.
“Cậu, con là Hủ Hủ. Con muốn hỏi một chút, lúc Mặc Bảo và Nhược Nhược được đưa tới, cậu có nhìn thấy một cái túi máy tính nhỏ của con không?”
“Túi máy tính? Túi máy tính gì?”
Cậu của cô ở đầu dây bên kia nghe được, có chút bối rối.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể miêu tả tỉ mỉ với cậu mình: “Chỉ là một cái túi máy tính nho nhỏ, trước kia con dùng đựng laptop. Trong đó có vài cái USB đều là sách lúc trước con có viết, con muốn lấy một quyển ra ngoài ký tên nhưng giờ không thấy đâu nữa.”
“Hả? Cuối cùng con cũng bán được sách của mình sao?”
Đỗ Hoa Sanh có hơi sốc!
Cái này không thể trách ông, bởi vì lúc trước cháu gái ông nổi tiếng trong giới văn chương. Nhiều cuốn sách được rất nhiều nhà xuất bản tranh nhau ký hợp đồng bán bản quyền nhưng cô đều không có bán.
Ông còn nhớ rõ, cô có cuốn tiểu thuyết 《 Hình xăm 》, lúc ấy được một công ty điện ảnh coi trọng.
Đáng tiếc, lúc đó cô không chịu bán nên chỉ đành vứt vào trong xó thôi.
Nhưng bây giờ, cô chủ động nói muốn bán……
Đỗ Hoa Sanh hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?
“Con đang đùa sao?”
“Không có, con nhất định phải để Nhược Nhược đi học ở nhà trẻ cùng hai anh trai. Ở đó học phí hơi đắt nên con có thiếu một ít giờ đành phải bán đi một quyển.”
Ôn Hủ Hủ giải thích.