Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa giận vừa xấu hổ, đứng bật dậy bỏ chạy.

Lớn bằng này, cô chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.

Thằng nhóc xấu xa ăn cây táo rào cây sung!

Để lại mấy ba con ở trong vườn hoa trái lại chơi rất vui vẻ, tất cả mọi người nhìn thấy bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của cô đều cảm thấy có chút buồn cười, đặc biệt là Hoắc Tư Tước.

Mặc Bảo phát hiện khóe miệng của ông ba thối đã sắp nhếch lên tận trời.

“Ba, Mặc Bảo có ngoan không?”

“Ngoan, hai đứa đều rất ngoan, nói đi muốn thưởng cái gì nào?”

Hoắc Tư Tước chân thành khen ngợi hai cậu con trai.

Mặc Bảo và anh trai Hoắc Dận nghe thấy mở cờ trong bụng, đang định xin ba thưởng, nhưng ngay lúc này cô bé ở bên cạnh vẫn luôn bị bọn họ lạnh nhạt không vui rồi.

“Các người lại bắt nạt mẹ!!”

Suy nghĩ của cô bé luôn rất đơn thuần, cô bé hoàn toàn không hiểu ý của các anh và cha mình.

Sau khi nhìn thấy mẹ lại tức giận bỏ đi, cô bé lập tức hung dữ nhào tới vung nắm đấm nhỏ bé.

Mặc Bảo: “…”

Hoắc Dận: “…”

Trái lại sau khi Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ dễ thương của cô bé còn chưa mọc đủ răng này, bỗng nhiên dâng lên một chút thú vị.

Sau đó hắn lại xách quần áo nhỏ của cô bé lên giống như lần trước.

“Đã nói không thể xách bảo bối như vậy mà, chú thối, tai chú không nghe thấy sao? Nhược Nhược không phải đồ vật, sao chú có thể xách lên như thế?”

Cô bé tức giận rồi, đôi mắt to như hạt pha lê trợn tròn xoe!

Hoắc Tư Tước nghe thấy thế, hắn nhớ rồi.

“Xin lỗi, quên mất, vậy con nói cho chú biết rốt cuộc vừa rồi chúng ta bắt nạt mẹ con như thế nào?”

Hoắc Tư Tước vuốt miếng vải vừa mới bị hắn xách lên nhăn nhúm trước ngực cô nhóc này, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi.

Hôm nay dường như hắn rất kiên nhẫn một cách bất ngờ với cô nhóc con này.

Tiểu Nhược Nhược cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ba dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với mình như vậy, bỗng nhiên cô nhóc có chút ngơ ngác.

“Mẹ… Mẹ bỏ chạy.”

“Ừm, đó là bởi vì mẹ xấu hổ cho nên mới chạy đi.” Hoắc Tư Tước nói khoác mà không biết ngượng.

Nghe thấy vậy, đầu óc của Bánh Bao Nhỏ vốn đã rất đơn giản thì càng không thể động não.

Vừa rồi mẹ có xấu hổ không?

Cô bé mở to đôi mắt nho đen mờ mịt, đang cố hết sức để suy nghĩ.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bé thì càng cảm thấy buồn cười, cũng không trêu chọc cô nữa, trực tiếp giật hai cái kẹp tóc đáng yêu trên đỉnh đầu cô bé, hỏi: “Được rồi, nói cho chú biết tối nay muốn ăn gì?”

Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK