Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng Tư Tước, anh đừng nhốt em lại. Em biết sai rồi, Tư Tước…” Cô ta đau khổ cầu xin, cũng chỉ thiếu nước bò trước mặt người đàn ông này mà dập đầu.

Thế nhưng, Hoắc tư Tước ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, ôm đứa nhỏ xoay người rời đi.

Ngay cả Ôn Hủ Hủ ở phía sau, nhìn thấy cảnh này cũng không nói nên lời.

Tên đàn ông chó này thật vô tâm. Đây không phải là người phụ nữ hắn yêu nhất sao? Nói nhốt là nhốt vây.

Tâm trạng Ôn Hủ Hủ trở nên phức tạp.

Vài giờ sau, Vịnh Thiển Thủy.

Ôn Hủ Hủ lấy khăn lạnh đắp lên mặt mình.

“Xì……”

“Đau không?”

Hoắc Dận vẫn đứng ở cửa toilet, nghe thấy tiếng thở của mẹ, cậu lập tức ngẩng đầu lên lo lắng nhìn mẹ.

Mẹ là vì cậu mới bị thương, nnếu Mặc Bảo biết có giận không?

Đứa nhỏ nắm chặt Transformers lấy lại được ở trong ta. Vẻ mặt trở nên uể oải, vô cùng áy náy và tự trách.

“Không sao đâu Dận Dận. Con xem, dì không đau chút nào. Vừa rồi dì chạm vào nước lạnh bị giật mình thôi.”

Ôn Hủ Hủ nhận ra tâm trạng con trai không được tốt, vì thế cô vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu an ủi.

Hoắc Dận ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng của mẹ, cũng không biết nên nói gì. Sau khi do dự một hồi, cậu lại gần chu cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi vào mặt mẹ. Cậu chưa từng làm chuyện ấu trĩ này.

Ôn Hủ Hủ giật mình sửng sốt.

Con trai…… đang làm gì vậy?

Là thổi hơi cho cô sao? Giống như em gái của mình sao?

Nhược Nhược là cô bé chuyên làm những việc ngốc nghếch. Thấy mẹ không cẩn thận làm bị thương chỗ nào liền tới thổi thổi, cô bé bảo như vậy sẽ mau khỏi.

Ôn Hủ Hủ có chút cảm động, cô vươn hai tay ôm lấy con trai vào lòng.

“Dận Dận ngoan, dì không đau nữa. Thật đó, không đau chút nào. Dì chỉ cần Dận Dận không sao, vậy thì tốt rồi.” Cô cố nén nước mắt cười nói bên tai đứa con trai.

Hoắc Dận đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Thế nhưng, cậu không giãy dụa để mặc mẹ ôm. Cho đến khi dưới lậu có tiếng ba cậu trở về.

“Ông chủ, ngài đã về?”

“Thiếu gia đâu” Hoắc Tư Tước mở miệng hỏi đứa nhỏ. Có thể nhìn ra được, hắn còn đang lo lắng con trai có bị hoảng sợ hay không?

“Vâng, ở trên lầu. Cô Ôn đang ở cùng cậu ấy, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Mặt cô Ôn sưng lên, giống như bị người ta đánh.”

Chị Vương lo lắng hỏi thăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK