Lâm Tử Dương có chút mù mờ.
Đây là có chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên rời đi?
Mà, hơi thở trên người còn đáng sợ đến vậy.
Lâm Tử Dương chỉ có thể để văn kiện lên bàn, sau đó cũng đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì nhìn thấy các nhân viên văn phòng tổng giám đốc đều mở video máy tính, đang xem buổi tiệc sinh nhật của nhà họ Trì vừa được giới thiệu là được xem nhiều nhất gần đây.
“Wow, nhà họ Trì này cũng rất đáng gờm nhỉ, tổ chức một buổi tiệc sinh nhật mà còn mời cả truyền thông.”
“Có gì đáng ngạc nhiên chứ, nhà họ Trì vốn có quan hệ với Hoắc thị chúng ta, ngay cả ông cụ cũng đi mà có thể không chấn động sao? Cậu nhìn cảnh tượng này đi, tất cả các nhân vật có máu mặt của thành phố này đều đến đông đủ đấy.”
Có nhân viên vừa xem vừa chỉ ra rõ ràng.
Vì thế những người khác cũng bật cười, xôn xao xem ở đó, thấy vậy Lâm Tử Dương cũng đi qua xem: “Thật là, tổng giám đốc cũng không đi, những người này xem cái gì cơ chứ?”
“Nói cũng phải, tổng giám đốc của chúng ta mới là đỉnh lưu chân chính, nếu ngài ấy đi thì mỗi phút đều có thể lên đầu đề, ngài ấy không đi thì những truyền thông này có gì hay để quay?”
“Có lẽ họ nghĩ rằng tổng giám đốc cũng sẽ đi? Ha ha ha ha…”
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc lan khắp văn phòng tổng giám đốc.
Quả thực, buổi tiệc của nhà họ Trì, nếu chỉ dựa vào những nhân vật có máu mặt trong thành phố thì hoàn toàn không đủ để mời được truyền thông đến trực tiếp, cho dù có ông cụ ở đó cũng vô dụng.
Nhưng, kỳ lạ là các khách mời ngày hôm nay phát hiện ra rằng sau khi họ ngồi vào chỗ thì màn hình LED khổng lồ trong sảnh tiệc đang liên tục phát sóng bữa tiệc của họ.
Hoắc Anh Nga: “Đây là do ai mời đến? Chỉ là một buổi tiệc mà thôi, sao còn mời cả truyền thông vậy?”
Đại thiếu gia nhà họ Trì: “Không biết, có phải là cậu không? Có thể là cậu đấy, đây là đại thọ của mẹ mời một chút cũng bình thường.”
Người nhà họ Trì hoàn toàn không biết tình hình nên quy hết công lao này cho ông cụ.
Đã là ông cụ mời, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ không quan tâm chuyện này, thế là sau khi bắt đầu buổi tiệc, trong sảnh yến tiệc linh đình, tiếng cười nói rộn ràng, một cảnh tượng rất náo nhiệt.
Lúc này Ôn Hủ Hủ đã quay lại, sau khi khôi phục cảm xúc cô vẫn đến chào hỏi ông cụ.
Như cô dự đoán, sau khi nhìn thấy cô, mặc dù ông cụ vẫn rất giống bình thường, tươi cười bảo cô đến ngồi bàn ông ta.
Nhưng, Ôn Hủ Hủ là người rất thông minh, cô phát hiện trong lúc gọi cô thì ông ta không để cho Cố Hạ ngồi bên cạnh mình rời đi, cô có lẽ đã hiểu là có chuyện gì.
Vì thế cô cũng kìm nén chua xót trong lòng mỉm cười: “Không cần đâu ạ, cháu ngồi bàn với Trì Úc.”
“Hả? Như vậy sao được chứ? Hủ Hủ, cô vẫn nên đến ngồi chỗ bác Hoắc đi, mọi người vui vẻ trò chuyện.” Nhìn thấy cảnh này, Cố Hạ vội vàng đứng dậy muốn nhường chỗ cho Ôn Hủ Hủ.
Kỹ thuật diễn của cô ta thật sự cao siêu, vào lúc này lại diễn một màn hiền lương thục đức.
Ôn Hủ Hủ tận mắt nhìn thấy người nhà họ Hoắc và người nhà họ Trì trong bàn tiệc đều lộ ra vẻ không vui, cô cũng chỉ biết cười trừ.
“Không được, cô ngồi đi, chăm sóc cho chú Hoắc thật tốt, ông ấy lớn tuổi rồi nên không ăn được rất nhiều thứ, nhất là đồ lạnh, dễ khiến cho cơ thể ông ấy khó chịu.”
Cố Hạ lập tức cảm thấy có chút lúng túng.