Mục lục
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không biết Kiều Thời Khiêm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, anh ta thấy Ôn Cận và Nhược Nhược bài xích mình như vậy thì không thể không tự đề xuất rời đi.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày.

Trong một giây nào đấy cô vẫn muốn đồng ý.

Nhưng cô vốn là một người hiền lành, cô nhìn thoáng ra ngoài, bầu trời bên ngoài tối đen, cô vẫy tay: ”Không cần, tính nó trẻ con một chút mà thôi, anh đừng so đo với hai đứa nhỏ.”

Sau đó cô đi nấu cơm.

Ôn Hủ Hủ đúng là không quá quan tâm đến chuyện này vì cô tin tưởng thủ đoạn của Lâm n, cô cũng tin tưởng thực lực của mình.

Ngày mai nhất định có thể giải quyết chuyện này.

Nhưng ngày hôm sau cô vẫn bị vả mặt.

”Tra được rồi, chính người của Vân Đoan Nhất Phẩm đã tự báo cáo, có lẽ họ biết quan hệ của chúng ta và luật sư Kiều nên hôm qua lúc cô thả cổ phiếu ra đã bị bọn họ theo dõi.”

”Vậy… vậy làm sao bây giờ?”

Ôn Hủ Hủ nhận được tin thì gần như mất hết kiên nhẫn…

Lâm n nhún vai: ”Hết cách rồi, chỉ có thể làm theo thủ tục thôi, cũng may lúc cô thao túng không có chuyện gì bất ngờ, có lẽ Ủy ban Điều tiết Ngân hàng sẽ đánh giá một thời gian rồi thả thôi.”

”Mất bao lâu?”

”Chắc một tuần.” Lâm n cho một thời gian cụ thể.

Móa!

Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ muốn mắng người.

Nhưng cũng may Kiều Thời Khiêm cũng chủ động hiểu được, sau khi nghe được giới hạn thời gian, anh ta chủ động đi đặt khách sạn, chỉ nói có việc sẽ đến tìm Ôn Hủ Hủ.

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới thở ra một hơi.

Lúc tan làm, vì để dỗ dành hai đứa nhỏ kia mà cô còn cố ý mua đồ ngọt về.

”Ơ? Bảo bối, sao lại có một mình con ngồi đây chơi vậy? Cậu đâu?”

”Con không biết…”

Tiểu Nhược Nhược vừa gọi điện cho hai anh hơn, bé đang ủ rũ ngồi chơi đồ chơi, ngay cả mẹ về cũng không quá vui vẻ.

Anh trai nói họ đều đã thầm nhắc nhở ba rất nhiều lần nhưng ba vẫn không có chút phản ứng nào, nhắc đến quá nhiều lần còn bị ba quát, nói họ sau đừng nhắc đến mẹ nữa.

Đúng vậy, ba đã không còn nhớ được khoảng thời gian ở bên cạnh mẹ, sao ba còn muốn nghe thấy tên mẹ nữa chứ?

Mắt Tiểu Nhược Nhược dần đỏ lên.

Ôn Hủ Hủ phát hiện ra, cô còn nghĩ rằng bé ở nhà trẻ bị ai bắt nạt, cô nhanh chóng ngồi xuống trước mặt bé: ”Sao vậy? Bé cưng, con có chuyện gì không vui sao?”

”Không có, chỉ là… chỉ là nhớ anh, mẹ, ba thật sự không cần chúng ta nữa sao?”

Khuôn mặt đứa nhỏ toàn là nước mắt, bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Ôn Hủ Hủ giật mình.

Dường như trái tim bị đâm mạnh một cái, cô bị tấn công bất ngờ không chút phòng bị, những đau đớn mà cô tự cho rằng bản thân đã quên lại tràn ra như thủy triều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK