Cho nên vì sao cô lại có những suy nghĩ kia chứ?
Chẳng lẽ đến lúc này cô vẫn chưa từ bỏ được người đàn ông kia sao?
Không, sẽ không!
Cô bị thương chưa đủ nhiều sao? Trả giá như vậy còn chưa đủ sao? Một tỉ thì tính là gì? Cho dù hắn có phá sản, có chết trong đó thì cô cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.
Ôn Hủ Hủ lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó Kiều Thời Khiêm lại đến, anh ta muốn dẫn cô đến làm quen với những người khác, cô cầm ly rượu đi theo anh ta.
Ôn Cận yên lặng nhìn theo.
Ai cũng không phát hiện ra, lúc người phụ nữ xoay người đi, ánh mắt của thiếu niên ngây ngô xấu hổ bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh. Cậu chăm chú nhìn theo người phụ nữ, đôi mắt đen như bảo thạch hơi chớp, bên trong là sự lạnh lùng như tuyết.
Tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng lại vô cùng rõ ràng.
*
Đêm đó Ôn Hủ Hủ uống say khướt được mang về nhà, lúc cô vào phòng, cũng không biết là có phải ban ngày làm chuyện xấu không mà cô lại thấy chủ nợ của mình đang vắt chéo chân ngồi trong phòng mình.
Mẹ ơi!
Cô bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Cô đưa tay sờ trán, sờ được mồ hôi lạnh đầy trán thì nói với bản thân đây chỉ là ảo giác của cô, nhất định cô uống nhiều quá nên giờ mới hoa mắt.
Nhưng lúc cô đang tính bò dậy thì lại thấy một đôi giày da nam đang đi về phía mình.
”Đêm nay chơi vui lắm sao?”
”Hả?”
”Kiếm lời một tỷ, có phải tâm trạng rất tốt không?”
Người đàn ông to cao như tháp sắt đứng thẳng nhìn xuống, bóng dáng cao lớn kia gần như che kín Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên đất.
Vô cùng dọa người.
Ôn Hủ Hủ lập tức rụt người lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì uống rượu cũng trắng bệch: ”Tôi… Tôi không cố ý, tôi phải đi vào giới đó, tôi không còn cách khác nữa rồi.”
”Sau đó thì sao?”
”Sau đó… Sau đó…”
Ôn Hủ Hủ vừa định nói gì đó thì người đàn ông này đột nhiên kéo cô đứng dậy, cứ như vậy nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.
”…”
”Nói đi, sao lại không nói tiếp? Sau đó thế nào?”