“Oa, mẹ, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi.” Tiểu Nhược Nhược nghe thấy tiếng của mẹ, ngay lập tức từ trên tấm tatami xuống nhào về phía mẹ.
Ôn Hủ Hủ khom lưng ôm lấy cô bé, ánh mắt nhìn về phía đứa con trai lớn cũng đang đi về phía cô.
“Ngại quá, mẹ ngủ quên mất, hai đứa ăn chưa?”
“Vẫn chưa ạ, dì Vương đang dưới lầu gói sủi cảo, hôm nay là Tết ông Công ông Táo, nhưng mà ông nội và người phụ nữ xấu xa đáng ghét kia cũng tới rồi, mẹ, mẹ muốn đi xuống không?”
Tiểu Nhược Nhược bỗng nhiên ở trong lòng mẹ mở đôi mắt to tròn chớp chớp hỏi mẹ.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Ông nội và người phụ nữ xấu xa?
Những người cô bé nói là …?
“Mẹ không cần xuống đâu, con sẽ mang đồ lên.” Hoắc Dận lạnh lùng quyết định, dáng vẻ bá đạo lạnh lùng kia, quả thực khắc cùng một khuôn với ba cậu.
Ôn Hủ Hủ bỗng cảm thấy cảm động.
Ôm con trai vào trong ngực, cô thân mật xoa xoa đầu nhỏ của cậu.
Tuy nhiên cảm động thì cảm động, nhưng nếu ông cụ và người phụ nữ kia cũng đã tới, thì cô vẫn muốn đi xuống gặp một lần, có lẽ bọn họ tới tìm cô.
Ôn Hủ Hủ nhớ tới hỗn loạn ngày hôm qua, khóe miệng vẫn còn có chút tái nhợt xẹt qua một tia tự giễu.
Sau đó cô bảo bọn trẻ ra ngoài, rồi tự mình đi vào rửa mặt.
Mười mấy phút sau, khi cô bước ra khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn trắng bệnh, cũng nhìn không ra chút dấu vết nào.
“Mẹ..”
Tiểu Nhược Nhược không đi xuống, cô bé không quen biết với người ở dưới, lại nhát gan cho nên ở lại chờ mẹ.
Ôn Hủ thấy thế tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái.
Sau đó hai mẹ con đi xuống.
“Em gái Ôn, rốt cuộc em cũng chịu xuống, đã gói xong sủi cảo rồi, chỉ chờ em xuống đây ăn thôi.”
Có chút ngoài ý muốn, cô vừa xuống, người cô nhìn thấy trong đại sảnh này lại chính là Cố Hạ, cô ta buộc một cái ruy băng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ tùy ý buộc lại.
Sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đi xuống, cô ta lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Đuôi lông mày Ôn Hủ Hủ nhíu lại, có lẽ có chút không quen với dáng vẻ như này của cô ta.
Sao?
Hôm nay người phụ nữ này thay đổi trò rồi à? Đến đây để đóng vai bà chủ đức độ?
Ôn Hủ Hủ dẫn theo đứa nhỏ mặt không chút thay đổi lướt qua cô ta: “Dì Vương, bữa sáng của bọn nhỏ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, sữa bò của tiểu thư Nhược Nhược, cháo kê của tiểu thiếu gia Dận Dận, còn có bánh tart trứng sữa của tiểu thiếu gia Mặc Mặc, đều xong rồi, bọn họ đang chờ cô xuống ăn.”
Dì Vương ở trong phòng bếp trả lời nhanh gọn, giọng điệu hoàn toàn không để ý đến Cố Hạ.
Ôn Hủ Hủ dẫn theo đứa nhỏ đi vào.