Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.
Cô liền đưa cậu rời khỏi bệnh viện, đi đến chỗ cô ở. Mà lúc này đây, Hoắc Dận ở trong lòng cô cũng không còn xuất hiện cảm xúc phản kháng nữa.
Ôn Hủ Hủ thật ra rất áy náy, cô cũng không biết vị trí của mình ở trong lòng đứa nhỏ này lại quan trọng như vậy. Trước kia mỗi khi cô rời khỏi cậu, tâm tình câu sa sút, cô cũng chỉ cho rằng đó chỉ là cậu luyến tiếc cô mà thôi.
Thật không ngờ, cô lại có ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy!
Ôn Hủ Hủ quyết định, trước khi ly hôn, nhất định phải xử lý tốt chuyện này.
Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ về tới nhà trọ. Vốn tưởng rằng cô không về thì hai đứa nhỏ sẽ ở nhà, nhưng khi cô mở cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Hả? Hai đứa nhỏ đâu?
Cô kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho dì Vương: “Alo, dì Vương, là dì mang hai đứa con của tôi đi sao?”
Dì Vương ngẩn người: “Không có, cô Ôn, tôi không dẫn hai đứa nhỏ đi.”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Trong phút chốc, một luồng kinh hoảng dâng lên, cô cúp điện thoại lao lên phòng.
Lại nhìn thấy, trong phòng của con không có gì bất thường. Nhưng khi cô đi vào phòng mình, lại phát hiện giường của cô khá bừa bộn, giống như là có người ngủ qua, ngay cả dưới giường, cũng có hai cục khăn giấy bị ném xuống.
“Là ba!”
“Con nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ đang vô cùng lo lắng, hai mắt mở to, cúi đầu nhìn đứa Hoắc Dận.
Hoắc Dận tiện tay chỉ vào tủ đầu giường: “Đồng hồ…”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Ôn Hủ Hủ nghĩ không ra là có chuyện gì đang xảy ra.
——
Trong cao ốc Hoắc thị.
Sáng nay, Hoắc Tư Tước quên đeo đồng hồ.
Buổi sáng lúc hắn thức dậy, đã bị con trai kêu đi buộc tóc cho cô bé kia, cả buổi sáng gà bay chó sủa, làm sao còn nhớ đeo đồng hồ?
Cho nên, Lâm Tử Dương phát hiện, cả ngày trên cổ tay tổng giám đốc đều trụi lủi.
Kỳ quái, đồng hồ của tổng giám đốc, đi đâu rồi?
Lâm Tử Dương ôm một đống văn kiện đi vào, sau khi đặt ở trên bàn tổng giám đốc, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút: “Tổng giám đốc, vậy lát nữa chúng ta có đến sân bay không?”
“Đến sân bay làm gì?”
Nào ngờ, người đàn ông đang bận rộn trước bàn làm việc, nghe được câu này, ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Tử Dương nghẹn họng.