“Vậy sao?”
Ôn Hủ Hủ vừa nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười thảm đạm.
Đương nhiện, nếu không với loại người như hắn, sao có thể quan tâm sống chết của cô chứ?
Mẹ kiếp, trong mắt hắn cô chết hay không chết, đều là không có bất kỳ khác biệt nào.
Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Đã như vậy, anh có thể trả lại con trai cho tôi không?”
“Em nói cái gì? Trả lại cho em?”
“Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, anh có thể hận tôi, chán ghét tôi, thậm chí muốn tôi chết ngay lập tức, nhưng anh có thể nể tình Dận Dận là con ruột của anh không, cho nó một con đường sống?”
Cô đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt vốn đẩm lệ, bên trong đầy gân đỏ, giống như dã thú mắc bẫy phát điên, cô cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Lông mày Hoắc Tư Tước nhíu chặt hơn: “Rốt cuộc cô đang nói mê sảng cái gì? Con đường sống gì? Con trai Hoắc Tư Tước tôi, tôi còn không cho nó đường sống?”
“Vậy tại sao anh lại giao con cho con khốn đó? Anh có biết cô ta đã làm gì với Dận Dận không? Cô ta bẻ gãy ngón tay của thằng bé, thằng bé còn nhỏ như vậy. Cô ta còn nhéo thằng bé, thằng bé mới năm tuổi thôi. Hoắc Tư Tước, tôi mang thai mười tháng, cố gắng hết sức để cứu lấy thằng bé, nếu anh thật sự không muốn nuôi, tôi xin anh đem nó cho tôi, tôi sẽ nuôi nấng nó thật tốt, không cản trở anh, Hoắc Tư Tước!!”
Ôn Hủ Hủ cả người run rẩy, cô không để ý chính mình đã sức cùng lực kiệt, cô cố gắng bò dậy, nhưng vì quá đau lòng tinh thần đã không còn ổn định ngay cả thở cũng thở không nổi.
Đúng vậy, đó là con của cô, nếu như hắn thật sự không cần, hắn có thể trả lại cho cô hay không?
Nhưng mà, khi người đàn ông này nghe xong những lời này của cô, lại chẳng những không tin lời cô nói, ngược lại, hắn lập tức liền ném cô ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện đầy chán ghét và thống hận.
“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô cho rằng đuổi Cố Hạ đi là có thể trở lại Hoắc gia? Một lần nữa làm lại vị trí thiếu phu nhân của cô sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ!”
“Anh nói cái gì? Đuổi Cố Hạ đi?”
“Không phải sao? cô nói cô ấy ngược đãi Hoắc Dận, còn bảo tôi đưa Hoắc Dận cho cô, ngay sau đó liền cắt cổ tự tử, Ôn Hủ Hủ, chiêu khổ nhục kế này của cô diễn rất đạt, một mũi tên trúng hai con chim, đáng tiếc, cô dùng sai chỗ rồi.”
Người đàn ông này nhìn chằm chằm cô một cách trịnh thượng, vẻ mặt kia, giống như ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái sẽ cảm thấy ghê tởm.
Ha ha ha ha……
Thì ra, ở trong mắt của hắn, địa vị người phụ nữ kia không thể lay động, cô ta trong lòng hắn chính là thánh thánh nữ.
Mà Ôn Hủ Hủ cô là sự tồn tại đầy dơ bẩn!
Khổ nhục kế đúng không?
Ôn Hủ Hủ từ trên mặt đất vọt lên, sau đó, ngay khi Hoắc Tư Tước không kịp phản ứng, cô đột nhiên cầm lấy một mãnh vở sắt nhọn hướng trên người mình đâm xuống!
Con ngươi Hoắc Tư Tước đột nhiên co rụt lại!