Đốt một ít lá thông ném vào cái hốc, lát sau có một bầy sóc nháo nhào chạy ra, tốt, có sóc là tốt, bọn chúng cũng ghét chỗ ẩm thấp.
Vân Tranh đã nhặt một bó thông trong rừng, buổi tối không cần lo cái chiếu sáng nữa, không có lửa, hai thầy trò y đừng hòng qua nổi đêm nay, xa xa đã truyền tới tiếng sói tru …
Có dấu vết đốt lửa trong cái hốc, Vân Tranh mừng phát cuồng, mặc dù bên trong chỉ có một khúc củi cháy dở thôi, đã lạnh ngắt từ đời tám hoánh nào rồi, nhưng Vân Tranh vẫn vui cực độ, chỉ có người mới biết dùng lửa, tức là nơi có người ở không quá xa đây nữa, xoa cái đầu toàn tóc tơ của Hạ Kiên Cường, lẩm bẩm thầy trò chúng ta sống rồi.
Đốt lửa trong hốc cây chẳng khác nào tự tìm cái chết, nhưng đây là một cái cái cây cổ thụ còn sống khỏe mạnh, thân cây không dễ bị đốt cháy, Vân Tranh lấy quần áo của mình bọc kín Hạ Kiên Cường đang ngủ say, đặt nó xuống, rồi ở chỗ có dấu vết nhóm lửa kia đốt lên một đống lửa nhỏ.
Thì ra cái hốc này thông tít lên trên, vì thế khói theo đó mà bay ra ngoài, chỗ Vân Tranh đốt lửa không có một chút khói nào, đúng là một ân điển của tự nhiên.
Khi Vân Tranh đang lấy đá đập quả thông thì Hạ Kiên Cường tình lại, dụi mắt ngây ra, không hiểu sao mình lại tới một căn nhà gỗ.
– Dậy rồi hả, đói không? Ăn tạm mấy quả lê đi, lát nữa thầy nướng thông cho mà ăn.
Hạ Kiên Cường không đáp, ngây ra nhìn Vân Tranh làm việc, một lúc sau đột nhiên nói: – Nếu như em có người anh trai như thầy thì tốt biết mấy.
– Đáng lý ra tôi là thầy em, em phải so sánh tôi với cha em mới đúng. Mà thôi, tôi còn trẻ thế này, lại đẹp trai lồng lộng, làm cha thì thiệt thòi quá, nên đành làm anh trai vậy. Vân Tranh nghe ra ngữ khí Hạ Kiên Cường có chút u ám liền cố gắng làm không khí sôi nổi hơn, ngoài này sống đủ khó khăn rồi, nên còn rầu rĩ ủ rũ thì chết càng sớm.
– Em ghét họ Hạ lắm, đó là họ của kẻ khốn kiếp đã bỏ rơi em, nghe tới cái họ này là em khó chịu rồi, thầy, sau này em đổi sang họ của thầy được không?
Vân Tranh thở dài, lấy một phiến đá mỏng gác lên đống lửa, cẩn thận cho nhân hạt thông lên đó nướng, tiếng thông nổ tí tách cùng mùi thơm tỏa ra làm người ta dễ chịu.
– Em thích là được, dù sao họ gì cũng không quan trọng nữa rồi, thầy có dự cảm rất không lành, cái đường hầm thời gian gì đó mà em nói chỉ e đã đưa chúng ta tới thế giới khác, có lẽ không bao giờ quay về được nữa, lúc dọn dẹp cái hốc cây, thầy tìm thấy cái này.
Hạ Kiên Cường nhận lấy mũi tên răng sói từ tay Vân Tranh, đầu mũi tên đúng là làm bằng răng sói, là lang nha tiễn trứ danh hàng thật giá thật, trên đầu mũi tên không phải bằng sắt, mà là một cái răng sói được mài nhọn hoắt: – Thì sao ạ?
– Bây giờ thứ này chỉ có trong viện bảo tàng thôi, ai mà dùng nó đi săn bắn nữa, đi săn không dùng súng thì dùng nỏ, dùng cung rất khó kiểm soát độ chính xác, nhất là thứ mũi tên thiếu tính cân bằng này. Kiên Cường, hoàn cảnh ngoài kia vô cùng bất trắc, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Hạ Kiên Cường chỉ ngơ ngác một lúc rồi gật đầu, hỏi thông đã ăn được chưa? Vân Tranh rất hài lòng với biểu hiện của nó, bây giờ ngoài kia chưa biết thế nào, nếu thằng nhóc này khóc khóc mếu mếu đòi về nhà thì cả hai để mạng lại đây mất, Vân Tranh không vững vàng như bề ngoài, nhưng lúc này y phải làm chỗ dựa cho Hạ Kiên Cường, không muốn cứng cỏi cũng phải cứng cỏi, y là một người thầy.
Vừa phải đập vỏ rồi đem nướng trên tảng đá hơ nóng, nên ăn hết được chỗ quả thông cũng mất tới nửa đêm, vất vả mà lại chẳng no, ăn hoa quả chỉ lấp đầy bụng trống thôi chứ không no nổi. Vân Tranh cho thêm ít củi để lửa cháy to hơn, mệt mỏi nằm xuống, kệ cho đàn sói ngoài kia vẫn hú dài, chẳng mấy chốc ngủ say …
Đồng hồ sinh học mãnh mẽ đánh thức Vân Tranh thức dậy từ sớm, y không chút do dự rời khỏi cái hốc cây ấm áp an toàn này, thức ăn thiếu thốn không cho y lựa chọn nào khác, trên rừng tuy nhiều rau quả dại, nhưng ăn nhiều không hề tốt, mà lúc này bọn họ đừng nói bị bệnh, bị trận tiêu chảy thôi cung có thể thành thảm họa.
Dòng suối nhỏ dưới chân đã thành con sông, cứ theo sông mà đi, núi ngày một dốc, cây ít dần, đá nhiều lên, đi cũng thêm khó khăn vất vả.
Đi suốt hai tiếng đồng hồ liên tục, Vân Tranh gần như kiệt sức, không cách nào tính toán được mình đã đi được bao lâu, phải nghỉ thôi, cố thêm nữa làm bản thân kiệt sức là không được, có chuyện gì bất ngờ thì sức đâu mà ứng phó.
Hai thầy trò tìm một phiến đá lớn sạch sẽ ngồi xuống nghỉ dưỡng sức, Vân Tranh kiểm tra lại số lương thực của mình, lê vẫn còn đủ ăn thêm một ngày nữa, hạt thông thì tối nay nướng nốt là hết, ăn hoa quả đi đường rất mau đói, Vân Tranh nghĩ cách xuống sông bắt cá hoặc là bắt sóc thỏ gì đó ăn tạm, trước kia y phản đối ăn thịt động vật hoang dã, nhưng lúc này đây phải dẹp hết qua một bên, sống sót mới là quan trọng nhất.
Chợt Hạ Kiên Cường hét lên: – Thầy, thầy nhìn kìa.
Vân Tranh đặt tay lên mắt nhìn sang vách núi đối diện thì ra ở đó treo chi chít những cái quan tài, lòng kích động vạn phần, vì y xác định được vị trí của bản thân: – Đây là Vân Nam, chắc chắn là Vân Nam rồi. Lần trước trường tổ chức đi du lịch Vân Nam, chuyên môn tới huyện Diêm Tân, hướng dẫn viên du lịch có nói đây là phong tục huyền táng của người Bặc vùng Vân Nam, chỉ là lúc đó chỉ thấy mười mấy cỗ quan tài treo ở vách núi, không được chi chít như thế này.
Liên tưởng tới mũi tên mình tìm được, Vân Tranh có chuẩn bị xấu nhất.
Đã có dấu hiệu của con người, hai thầy trò không ăn nữa, vội vàng thu dọn đồ, tiếp tục đi men theo con sông, thế nhưng không đơn giản như thế, vì đôi lúc phía trước không có đường, hoặc là có thú dữ chặn lối phải đi đường vòng, mất thêm một ngày nữa, nhờ các loại thảo dược mà vết thương không bị viêm, còn chỗ thức ăn dự trữ thì hết, chẳng rảnh tìm kiếm thêm, vì bọn họ đã nhìn thấy cột khói xa xa, xã hội loài người gần lắm rồi, cả hai như tiếp thêm sức mạnh, bước chân thêm hăng hái.
Lần này chỉ mất chừng nửa tiếng đồng hồ liền nghe thấy có tiếng người huyên náo truyền tới, đi thêm một lát liền phát hiện ra đám người bên sông, người giặt đồ người hái lá dâu, Hạ Kiên Cường mừng rỡ, định đưa tay gọi, nhưng Vân Tranh cẩn thận bịt lấy miệng nó, ôm Hạ Kiên Cường nấp sau một cái cây dâu già quan sát trước.
Ông trời ơi, mình nhầm sao? Đây không phải Vân Nam à, chủng tộc nào mà lại đen thế kia, lùn thế kia, mấy tiểu cô nương hái lá dâu trông xinh xắn đấy, nhưng ăn mặc khó coi kinh, chẳng khác nào lấy từng xếp vải đen hoặc lam quấn bừa lên người, ngôn ngữ bọn họ dùng nói chuyện với nhau như chim hót, nghe không hiểu nổi một từ.
– Tát thầy một cái, tự thầy không ra tay được. Vân Tranh lẩm bẩm:
Hạ Kiên Cường không khách sáo, đấm thẳng vào mũi Vân Tranh, làm y chảy cả nước mắt, nhưng y không giận còn mừng, không phải mơ là tốt rồi, chú tâm quan sát thêm một lúc, không có tường bao, không có người canh giác, nam nhân không mang vũ khí, mấy cô gái hái dâu nói cười vui vẻ, còn có hai ba đứa bé đuổi nhau nô đùa, một khung cảnh cuộc sống thanh bình, chứng tỏ tiếp cận bọn họ sẽ không có nguy hiểm, liền bảo: – Xem ra an toàn rồi, chúng ta tới … Kiên Cường, em đâu rồi?