Khi chọn thân vệ cho hoàng đế, Lý Thường gạt hết ý kiến phản đối, để hai người này đứng ngoài lều cầm đao bảo vệ, khiến cả Triệu Trinh và Trâu Đồng Minh đều hài lòng.
Triệu Trinh mặc nhuyễn bào, nằm thoải mái trên giường gấm, hỏi hai tinh anh trẻ trong tộc: - Các ngươi trong quân của Vân Tranh có điều gì khó nói không?
Cả hai đều mới ngoài hai mươi, da ngăm đen, tuy không cao lớn vạm vỡ, nhưng mặt sao mày kiếm, dáng vẻ tinh minh mẫn cán, cởi khôi giáp khấu đầu: - Bẩm bệ hạ, mọi thứ đều tốt, chỉ là không thể thành tướng lĩnh thống quân, phụ hoàng ân.
- Vì sao, Vân Tranh ngăn cản các ngươi?
Triệu Phu xấu hổ nói: - Không phải ạ, do trong quân nhân tài quá nhiều, bọn thần bản lĩnh không đủ, đành tìm đường khác, một nghiên cứu quân giới, một chú trọng tiền lương mới có chức thống chế ngày nay.
Triệu Trinh mân mê chén rượu: - Các ngươi con cháu hoàng gia chẳng lẽ Vân Tranh không ưu đãi?
Triệu Duyên Niên chắp tay: - Bệ hạ, cho dù là Tô Thức, chỗ thân cận với đại soái, lại là tài tử nức tiếng kinh thành cũng phải nửa năm ăn gió nằm sương, nhờ công sửa thành trì mà được làm tham quân theo đại soái, phẩm cấp vẫn là bách phu trưởng, gặp hai người bọn thần phải hành quân lễ.
Triệu Phu cẩn thận hơn, không hiểu vì sao hoàng đế hỏi câu này, nghĩ một lúc mới nói: - Đại tướng quân nói trước, muốn ưu đãi hoặc tới Lương Sơn bạc truân điền, hoặc tới Ừng Sào Hoàn Châu quản lao dịch, nhưng vào trong quân, không có ưu đãi nào hết.
- Thần mới đầu cũng có bất mãn, nhưng ở trong quân bốn năm, rất tán đồng quân pháp này, một tướng vô dụng hại chết ngàn quân, chuyện này không thể xuất hiện.
Triệu Trinh nhìn hai người, có thể cảm nhận được sự tôn kính của họ giành cho Vân Tranh trong lời nói, mặt bỗng trở nên bi thương: - Khổ cho các ngươi rồi, hoàng gia quý trụ vốn phải mặc áo choàng lông thong thả dạo ngựa Đông Kinh, các ngươi lại phải ở trong quân dãi dầm mưa gió. Các ngươi không biết, khi văn thư trận vong của tướng sĩ Kinh Tây quân đặt lên bàn, hơi lạnh từ chân chạy thẳng lên đầu trẫm, tới giờ trẫm còn nhớ năm Gia Hựu thứ tư ất hợi Triệu Ung, Triệu Hàm vì tạo điều kiện có lợi cho đại quân tiêu diệt Trương Trác mà liều mình ngăn cản quân Tây Hạ rút lui, chiến tử Loạn Thạch pha...
- Trẫm nghĩ, tinh anh Triệu gia ta mất đi dễ dàng vậy sao, chỉ một tờ giấy chữ nghĩa lạnh lùng, vậy mà hai thanh niên đầy triển vọng không bao giờ về nữa...
Triệu Phu không kiềm được xúc động nói: - Bệ hạ kìm nén bi thương, Ung Ca Nhi, Hàm Ca Nhi đều hi sinh anh dũng, là tự hào của Triệu gia ta.
Triệu Trinh bình ổn lại tâm tình, chợt hỏi: - Không phải có người cố ý phái chúng đi nạp mạng chứ?
Triệu Duyên Niên ngỡ ngàng, nhìn Triệu Phu một cái, đáp: - Dạ không, bệ hạ, trên chiến trường không có chỗ nào an toàn, cũng không ai an toàn, mọi người trước khi lên trận đều phải tinh thần chuẩn bị hi sinh.
- Bệ hạ năm xưa nói với bọn thần, phải rèn ra cho hoàng gia một đội cường quân, bọn thần vì lời này không ngại gian khổ hiểm nguy, nay trong quân còn hai mốt người Triệu gia ta, chỉ cần mười năm hoàng gia sẽ có một vị thống soái chân chính xuất hiện..
- Mười năm... Triệu Trinh tiếp đó không nghe thấy hai người kia nói gì nữa, khi họ lui ra rồi vẫn một mình nhìn trần quân trướng lẩm bẩm: - Mười năm ư?
Bên ngoài đột nhiên mưa lớn hơn, sấm nổ đì đùng, nước mưa liên tục đập lên nóc lều, ầm ĩ làm lòng người phiền muộn, Trâu Đồng Minh đắp cho Triệu Trinh một tấm thảm, quỳ trên sàn cẩn thận chờ đợi.
Quả nhiên một lúc lâu sau Triệu Trinh nói: - Triều Đại tướng quân tới gặp trẫm.
Vân Tranh mang theo cái đầu dính nước mưa chạy vào quân trướng của hoàng đế, thấy hoàng đế chắp tay sau lưng nhìn cuồng phong bạo vũ, liền ôm quyền đứng dưới thềm không nói.
Đại quân cắm trại trên sườn núi cao, bằng phẳng, cho nên không cần lo có lũ xuất hiện, nước chảy ở vách đá đối diện đã tạo thành ngọn thác hùng tráng, nước cuốn theo đá lớn, phát ra tiếng động rung trời.
- Vân khanh, đạo làm tướng có cách nào nhanh thành công không?
Vân Tranh đưa khóe mắt nhìn về phía Trâu Đồng Minh tìm chút gợi ý, nhưng hắn quỳ rên mặt đất quạt lò đun nước, không gợi ý gì hết.
Cân nhắc câu từ đáp: - Bệ hạ, đốt cháy giai đoạn chỉ làm hại gốc, không thể làm.
Triệu Trinh mặt vô cảm nói: - Trẫm tham quan Bì thất quân của Liêu hoàng, đúng là đội quân thiện chiến, cho nên trẫm muốn trọng tổ cấm vệ hoàng gia, khanh thấy sao? Loại như Phủng Nhật Quân đừng nhắc tới chọc giận trẫm.
Vân Tranh nhớ ra Triệu Duyên Niên và Triệu Phu cầm đao trước lều chắp tay nói ngay: - Nếu hoàng gia có đội quân dũng mãnh tránh sự kiện như ở Áp Tử hà tất nhiên là tốt. Vi thần cho rằng lấy cốt cán hoàng tộc lập đội quân này, ví như Triệu Duyên Niên và Triệu Phu đều đã thân kinh bách chiến, giúp bệ hạ lập nên bộ khung cho quân đội vô cùng thích hợp.
Triệu Trinh nghe vậy quay lại mỉm cười: - Hai người bọn họ đều nói mình chỉ có thể làm phó tướng, không thể làm chủ tướng, Vân khanh chọn cho trẫm một nhân tuyển thích hợp xem.
Vân Tranh lắc đầu: - Cấm vệ hoàng gia chỉ có thể là người hoàng tộc đảm trách, vi thần không biết rõ về con cháu hoàng tộc, miễn cưỡng chỉ biết có mười mấy người ở Kinh Tây quân thôi.
- Vậy trẫm dùng cách nuôi cổ để chọn chủ tướng có được không?
Câu này làm Vân Tranh khựng lại chốc lát, chắp tay nói rành rọt: - Bệ hạ, dùng cách nuôi cổ tuyển tướng chỉ chọn ra được thứ độc vật, nếu thế bệ hạ phải chuẩn bị để hắn cùng thần đối chiến sa trường.
- Ý khanh nói dùng cách nuôi cổ không thể có tướng quân hợp cách.
- Dứt khoát không thể, bệ hạ chỉ chọn được kẻ cuồng sát hoặc biến thái mà thôi, loại người đó xuất hiện, thần sẽ ngay lập tức đuổi đi hoặc giết chết.
Triệu Trinh không nói thêm nữa, lúc lâu sau mới phẩy tay, Vân Tranh lặng lẽ lui ra.
Vân Tranh trầm tư đội mưa trở về doanh trại, có mấy con chim bồ câu vỗ canh phành phạch bay lên, chuyện này không hợp quy định, ngày mưa bồ câu phải ở trong ổ chứ không phải là xông pha mưa gió thế này, đây là hành vi vô trách nhiệm với sinh mạng bổ câu, xem thường gia quy Vân gia.
Gia quy Vân gia tất nhiên vô tình, Cát Thu Yên sau khi bị mắng một hồi liền hớn hở mang cái đầu heo của mình đi tìm Tô Thức, cả quân doanh chỉ có hai người mà nàng không ngại để lộ khuôn mặt xấu xí của mình là Vân Tranh và Tô Thức mà thôi, người khác nàng dùng khăn sa che kín.
Vân Tranh đốt mật thư đi, đạo phỉ Thái Hành Sơn nay đã hoàn toàn nắm trong tay Cát Thu Yên, Hoa Nương sau khi biết tính toán của Cát Thu Yên, đã quyết đoán phái người của đội Tinh Bàn tới Thái Hành Sơn.
Người Tinh Bàn cơ bản đều lưu lãng giang hồ, ác danh vang dội, âm thầm tiến vào sơn trại sẽ không một ai nghi ngờ.
Sau cơn mưa thu, thời tiết cả vùng Thái Hành Sơn mát mẻ hơn nhiều, những ngày nắng chói chang chính thức qua đi, sơn cốc dần có vụ lam xuất hiện, như rắn lượn lờ sườn núi, làm cả ngọn núi thêm vài phần trang nghiêm và thần bí.
Hội đội diễn ra ngày một gay gắt, hai bên tranh nhau từng chút ưu thế một, từ giới định một dòng sông, quyền sở hữu một ngọn núi, bọn họ đều không bỏ qua, khả năng lần đầu tiên trên lịch sử hai nước sẽ có đường biên giới rõ ràng.
Đai quân nước Liêu bắt đầu tiến vào Tây Kinh quy mô lớn, quân Tống cũng tăng cường trú đóng ở Nhạn Môn Quan, quân đội sẽ rút từ các quân trên cả nước tới, đều là quân kiểu cũ còn chưa thay đổi trang bị, xu mật viện muốn dùng lò lửa Nhạn Môn Quan cải tạo hết quân đội kiểu cũ của Đại Tống, Kinh Tây quân chia nhỏ tới từng địa phương, nâng cao tố chất quân đội địa phương.
Ngô Kiệt đảm nhận chức đoàn luyện sứ Đại Châu, phụ trách huấn luyện quân đội, Tôn Đại Nghĩa làm phòng ngự sứ, Lý Đông Sở thủ tướng Nhạn Môn Quan, Khương Triết tiến hai cấp thành thủ tướng Ninh Vũ Quan, Lang Thản có công đầu ở Thiên Quan, thăng ba cấp thành chủ tướng trấn thủ Phong Châu, Lữ Công Xước trưởng tử Lữ Di Giản thành Đại Châu chuyển vận sứ.
Tới đây quan văn hoàn thành việc phân hóa và khống chế Kinh Tây quân, cả hoàng đế và Hàn Kỳ đều cẩn thận quan sát phản ứng của Vân Tranh, sẵn sàng ứng phó với cơn thịnh nộ của y.