Rõ ràng Tả Đại Bằng là người rất có phong độ, ít nhất ở chuyện uống trà biểu hiện kiến thức cao hơn người một bậc.
Tuy không dung tục khen ngợi ra, nhưng tư thế uống trà ưu mỹ chuẩn xác, từ cách hắn thưởng thức trà chăm chú, trong khi trà của Vân gia không phải là long đoàn thượng phẩm, từ cách hắn ngửi trà, gương mặt thỏa mãn đều thể hiện sinh động.
Vân Nhị nhìn Tả Đại Bằng một lúc, trêu: - Ở trước mặt ngươi có thể thong thả uống trà, nếu trước mặt đại ca ta, ngươi sẽ thế nào.
Tả Đại Bằng bình thản đáp: - Nếu là trước kia, đại soái là tảng đá đè trên lưng ta, không cong xuống không được, nhưng giờ ta là cô hồn dã quỷ, thứ khác đã không còn ảnh hưởng tới ta nữa.
Vân Nhị gật gù: - Đừng phét lác, ngươi chưa đạt được cảnh giới vượt qua tam giới ngũ hành đâu, nếu không chẳng tới đây nhờ vả. Cũng đừng quá tự mãn, mấy chục hồn ma bóng quế các ngươi chẳng là cái gì đâu, ta hạ lệnh một tiếng là các ngươi chết sạch. Giáp sĩ Vân gia vang danh thiên hạ, chẳng cần gì tới các ngươi, nhưng mà thôi, làm việc tốt thì làm tới cùng, ta chuẩn bị cho các ngươi một đường sống, bất kể thế nào cũng tốt hơn lưu lạc chân trời góc bể.
Tả Đại Bằng liếc nhìn Nghiêm lão đại đang ngồi bên cửa sổ uống rượu, ý tứ nếu không có người kia, Vân Nhị chẳng dám mạnh miệng với mình: - Câu này chỉ Địch soái và Vân soái có tư cách nói với ta, kẻ khác nói đều là đánh rắm.
Vân Nhị nghe hắn nói bậy thì nhíu mày: - Ta biết cảnh ngộ của các ngươi, năm xưa đại ca ta biết tin bắc chinh rất tức giận, phủ quyết kế hoạch này ở xu mật viện, không ngờ kế hoạch đã bắt đầu thực thi, đợi văn thư của đại ca ta tới Đăng Châu, các ngươi đã giương buồm đi xa....
Tả Đại Bằng đưa tay ra cắt lời: - Ta xin nhận hảo ý của Vân soái, bọn ta không oán trách ai hết, cha con Cao gia chết ở Áp Tử hà, bọn họ chiến tử anh dũng nên người nhà được phong thưởng, không có gì để nói, tướng quân bị điên, bọn ta không giận. Chỉ có bọn ta, nhưng kẻ nên chết mà không chết là sai lầm.
- Vân nhị gia, ngài đã trải qua huyết chiến chưa?
Vân Nhị lắc đầu: - Ta chỉ nghe đại ca kể vài lần, cảm giác không tốt lắm.
- Có biết vì sao tướng quân bị điên không?
Vân Nhị trịnh trọng chắp tay: - Xin được nghe kỹ hơn.
Tả Đại Bằng giọng trầm xuống: - Khi đó tướng quân thấy cuộc chiến không có chút hi vọng nào, nói với các huynh đệ, kế hoạch thân bại rồi, các huynh đệ bỏ chạy thôi. Sau đó dẫn mọi người nhân lúc lửa bãi lau sậy chưa tắt đột vây mà ra, theo Khắc Lý Bát tiến vào sơn lâm.
Vân Nhị thở dài: - Vì thế mà tướng quân các ngươi bị điên?
- Sao có thể như thế được, bọn ta chẳng phải chưa bao giờ từng bại trận, tướng quân cho rằng vào rừng là thoát, ai ngờ vào rừng sâu mới là địa ngục thực sự. Vân Nhị gật đầu: - Đại ca trước khi truy kích tàn dư Nông Trí Cao chuẩn bị hai tháng, cho dù là thế, sau này đại ca kể nhân thủ tổn hao vì đủ loại nguyên nhân phi chiến đấu nhiều hơn cả do chiến đấu, các ngươi không chút chuẩn bị đã tiến vào rừng khỏi cần đoán cũng biết.
Tả Đại Bằng đẩy cốc trà đi, mắt hơi đỏ: - Nhị gia, nói chuyện này trà không đủ rồi, rượu mạnh Vân gia vang danh Đại Tống, không biết có thể nếm thử không?
Thấy Tả Đại Bằng tâm trạng không tốt, phất tay với đại hỏa kế, đại hỏa kế bê tới một vò rượu và mấy cái bát lớn: - Rượu mạnh phải uống bằng bát to mới là hảo hán.
Tả Đại Bằng cầm cả bát lên uống hết luôn, khuôn mặt vàng vọt tức thì đỏ bực, rùng mình một cái, cắn răng đấm mạnh xuống bàn ép hơi rượu: - Đúng là rượu ngon.
Vân Nhị cầm bát lên chỉ uống ngụm nhỏ: - Thích thì mang đi vài vò, rượu này quá mạnh, ta không thích lắm.
Tả Đại Bằng ngây ra nhìn vò rượu: - Khi xưa nếu trong tay bọn ta có ít rượu này, các huynh đệ đã không chết rét, mọi người cứ đi, cứ đi, sau đó từng người từng người một nằm xuống, mới đầu mọi người còn bi thương, nhưng sau đó chết quá nhiều, có những hôm một ngày chết cả trăm người, tướng quân chính vì nhìn huynh đệ chết dần chết mòn mà dày vò tới gần phát điên. Khắc Lý Bát dẫn bọn ta ra khỏi rừng, nhưng thứ chó má đó không tiếp nhận bọn ta, lương thực trong tộc không đủ rừng..
- Tướng quân đành dẫn các huynh đệ còn lại đào hang trong tuyết, đi săn thú, khi mùa xuân tới, hai nghìn người còn lại ba trăm, hơn vạn quân, không biết nơi khác có huynh đệ chạy thoát không nhưng bọn ta chỉ còn ba trăm người... Tả Đại Bằng cười thảm: - Bọn ta cắn răng chịu đựng vì già trẻ trong nhà, ăn cả giun dế để sống, thế rồi sau khi tới gần biên giới Đại Tống mới hay tin triều đình truyền ra thiên hạ, tướng quân trở thành kẻ lâm trận đào vong, là nguyên nhân chiến bại, bọn ta thì đều đã chết, lúc đó bọn ta đã biến thành cô hồn dã quỷ, trời không thu, đất chẳng nhận.
- Đó là đả kích cuối cùng, tướng quân khóc ba ngày ba đêm, ai khuyên cũng không được, sau đó chỉ còn lại cái xác không hồn, bỏ đi lang thang khắp nơi.
Vân Nhị cầm bát chạm với Tả Đại Bằng, uống cạn, phả ra một hơi rượu: - Rót đầy.
Đại hỏa kế vội rót đầy rượu vào bát, Vân Nhị rải xuống đất: - Anh linh xa gần, mời uống chén này.
- Đừng lãng phí rượu ngon, các huynh đệ đã chết, chẳng biết được đâu.
Vân Nhị lắc đầu: - Ta đổ rượu không phải chỉ vì an ủi anh linh, mà vì thấy may mắn là mình còn sống, sống là còn hi vọng.
- Ngươi đã là phò mã rồi, ăn chơi hưởng thụ là được còn muốn gì nữa? Tả Đại Bằng không hiểu:
- Tất nhiên là có, phò mã đo úy ở Đại Tống chỉ có thể ngồi ăn chờ chết, làm chút gì đó không khéo mang họa cho cả gia tộc, nhưng đây không phải Đại Tống, ta có thể làm rất nhiều thứ, ví như chiếm hết toàn bộ hải đảo, hay làm cường đạo cũng thú vị lắm.
Đại hỏa kế ở bên phụ họa: - Còn tiểu nhân sẽ giúp Nhị gia tiêu thụ tang vật, đoán chừng chỉ cần vài năm, Nhị gia còn kiếm được nhiều hơn phu nhân.
- Đám ma quỷ bọn ta hẳn là dùng được rồi, Nhị gia sở dĩ dùng lễ đối đãi, là muốn bọn ta làm tiểu tốt đi trước mở đường chứ gì? Tả Đại Bằng gật gù, nói đầy hào khí: - Bọn ta vốn là cô hồn dã quỷ, chết sớm siêu sinh sớm cũng tốt, chỉ xin Nhị gia đừng phái bọn ta đi nạp mạng, Tả Đại Bằng chỉ có nguyện vọng nho nhỏ đó thôi.
- Nếu đã như thế, so với việc sống lay lắt vô nghĩa, không bằng theo ta làm vài việc thống khoái. Vân Nhị đích thân rót rượu cho Tả Đại Bằng: - Ta đảm bảo với ngươi một điều, Vân gia không bao giờ đẩy người mình đi nạp mạng hay bỏ rơi người mình.
- Được, quyết định như vậy. Tả Đại Bằng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, ôm vò rượu đi thăm huynh đệ bị thương.
Đại hỏa kế gãi đầu gãi tai, chợt kêu lên: - Nhị gia, tên vương bát đản này gian quá, giờ Tô Lạp Hải Nha mà phát hiện chuyện trên đảo, thế nào cũng tìm hắn tính xổ, giờ phiền toái của hắn thành phiền toái của chúng ta, đoán chừng Nhị gia không nói hắn cũng xin đi theo, ở nơi này chúng ta không có ưu thế gì hết.
Vân Nhị đứng dậy, uống hết số rượu còn lại trong bát, ợ một tiếng lớn: - Sợ gì, đã tính làm việc lớn mà ngay cả chút chuyện này còn sợ đầu sợ đuôi thì làm được gì nữa, giết Tô Lạp Hải Nha là xong.
- Hả, chẳng phải kế hoạch của chúng ta là ép Tô Lạp Hải Nha tạo phản, kéo chân nước Liêu sao?
- Đó là kế hoạch ban đầu, tùy vào tình hình biến hóa mà ứng phó, yên tâm khai xuân sẽ là ngày tàn của hắn. Vân Nhị khoác áo choàng lên, cười khoái trá: - Đi thăm thương binh nào, sau này bọn họ sẽ có ích lớn, ha ha ha, đội ngũ đánh thuê đầu tiên trên biển xuất hiện rồi.