Quay đầu lại, chỉ còn mười mấy tên bộ hạ thành thực nhất, xem ra phải do mình đích thân an bài cho đám này rồi, tới bên một khách du lịch, chắp tay hỏi: - Huynh đệ, Đông Kinh có chỗ nào chơi hay chút?
Người kia cũng nhiệt tình giới thiệu: - Nếu huynh đệ ngươi túi tiền rủng rỉnh thì nhất định phải đi Phàn lâu, đêm nay có màn múa thủy tú của Thẩm gia nương tử, hay nhất là từ Phàn lâu có thể nhìn vào đại nội. Thời gian trước quan gia đóng cửa Phàn lâu, nhưng bị ngự sử ngôn quan chặn lại, nghe bảo quân gia tức giận lắm, cho nên chẳng biết bao giờ Phàn lâu không mở được nữa, huynh nên đi khẻo sau này không còn cơ hội.
- Nếu như huynh muốn nghe ca hát, kiến nghị tới ngõ ở đường Chu Tước, chim yến nơi đó béo hay gầy đều đủ cả, cho dù là khẩu vị của huynh đặc biệt một chút, muốn tìm nữ tử dị tộc, cũng có người an bài thỏa đáng.
Lang Thản tất nhiên là loại túi tiền dư dả, chắp tay cám ơn người kia, đi tìm một hành khách đứng bên đường, đây là những người chuyên kiếm sống bằng nghề dẫn khách, nhưng bọn họ không chèo kéo người ta giống ở Thành Đô, chỉ khi nào có khách gọi mới tới, ăn mặc thống nhất buộc cái khăn đỏ trên trán rất dễ nhận.
Rải tiền ra, hành khách tên Đinh Lục kia khéo léo thu hết tiền vào úi, khom lưng tạ ơn, dẫn cả đám người rầm rộ kéo tới Phàn lâu.
Lang Thản còn chuyên môn thuê một người rảnh rỗi đứng tại chỗ, cầm tấm biển viết kỵ hiệu tập hợp của Vũ Thắng quân, nếu bộ hạ của mình có tới thì dẫn đến Phàn Lâu, một đoàn người mang theo giấc mộng đẹp nhất ngồi chiếc xe lừa kéo chỉ Đông Kinh mới có.
Cái lầu cao quá, làm cái mũ Ngưu Đại đội lên đầu làm bộ nho nhã rơi mất mới nhìn thấy hết được toàn bộ, Đinh Lục cười toe toét giúp Ngưu Đại nhặt mũ lên: - May mà các vị chọn tiểu nhân, nếu không bằng này người vào Phàn lâu không kiếm được chỗ ngồi đâu, tiểu nhân chuyên dẫn khách tới Phàn lâu, mời các vị đợi xem thủ đoạn của tiểu nhân.
Đúng là có rất nhiều khách đang đứng ngoài nhón chân lên đợi có chỗ, Lang Thản hào sảng ném ra một nắm tiền đồng, Đinh Lục nhận tiền xong lắc mình vào Phàn lâu, vừa đi vừa gọi hỏa kế, nói mình dẫn tới một nhóm hào khách.
Trời tối, thời tiết càng thêm lạnh, lúc này ở Thục chỉ mặc thêm một cái áo dày chút là đủ, Đông Kinh đã có người vội vàng mặc áo lông rồi, chẳng hiểu lạnh đến thế hay muốn khoe khoang, dù sao thì còn phe phẩy quạt thì trông hơi ngu, Lang Thản đang định thu quạt lại thì thấy mấy tên ăn mặc bóng bẩy cầm cái quạt còn to gấp đôi mình đi qua, trong đó lại còn có một người quen.
Để ý một chút, nghe thấy tên đó đang phét lác với mấy tên đồng bọn đầu bóng: - Biết không, ca ca ta kỳ thực cũng là đô ngu hầu của Vũ Thắng quân đấy, chẳng qua là không cần lên trận giết địch thôi, nhưng phần công lao này thì toàn quân đều có phần, chỉ cần ngồi đợi là đủ.
- Ái dà, Cao huynh bất kể thế nào cũng phải giới thiệu cho bọn huynh đệ cái cửa này nhé, nay công lao Vũ Thắng quân nhiều tới mức đếm không xuể nữa, triều đình còn biết thưởng cái gì nữa đây, chẳng qua là thêm chút tiền, còn không bằng san sẻ cho chúng ta, bao nhiêu tiền bọn huynh đệ cũng mua, Cao huynh nhất định phải giúp đỡ.
Lang Thản nghe vậy mặt tối sầm, nhìn mấy bộ hạ của mình, cứ tưởng bọn họ sẽ nổi giận, không ngờ ai nấy mắt sáng rực rỡ, Ngưu Đại còn kéo tay hắn nói: - Quân hầu, ngài xem, có giúp được thuộc hạ bán quân công với giá tốt tốt chút không?
Bực minh gạt tay Ngưu Đại đi, nhìn thấy Đinh Lục đã đi ra, đang vẫy tay gọi, mặc xác tên ngu hầu Vũ Thắng quân kia, sải bước vào Phàn lâu, theo hướng Đinh Lục chỉ ra thiên tỉnh, mắt nhìn không xuể mấy trăm nữ cơ đứng hai bên, đều dung mạo không tệ, một thân váy hồng gợi cảm, khoác hờ hững áo sa ngắn, lấp ló những cánh tay trắng trẻo, đôi mắt lúng liếng đa tình.
Lang Thản chỉ đưa mắt nhìn một cái vậy thôi, nhưng đám Ngưu Đại thì chảy cả nước dãi rồi, đến khi Lang Thản kiếm được chỗ ngồi ở tầng hai, quay đầu nhìn còn chưa tới mười tên bộ hạ.
"Con bà nó, nếu như tướng chủ dẫn đại quân đi qua nơi này, lão tử đảm bảo còn chưa tới ba thành binh lực, chẳng trách cấm quân ở kinh sư lại ăn hại như vậy, Vũ Thắng quân mà tới đây thì lòng quân cũng tan rã hết."
Chỗ ngồi nơi này quây thành từng gian hở hai đầu, một bên nhìn ra khung cảnh ngoài phố, một bên xem màn biểu diễn ở thiên tỉnh, bất kể gian nào cũng đều có tầm nhìn như nhau, rất khéo léo, kiểu kiến trúc này Thành Đô không có.
Đám người Lang Thản vừa ngồi xuống, một loạt chiếc đĩa mang món điểm tâm nho nhỏ được đưa lên, toàn là món chiêu bài của Phàn lâu, nhưng rất ít, nhón một hai miếng là hết, thấy Đinh Lục đang khao khát nhìn mình, sao không hiểu ý, phất tay.
- Ngươi giúp ta gọi món, mọi người đều đói cả rồi, ăn không ngon đừng trách ta lấy đĩa ném ngươi.
Đinh Lục mừng lắm, hôm nay đúng là gặp được hào khách rồi, uy phong gọi hỏa kế tới gọi món, bách vị canh, đầu canh, tân pháp am tử canh, tam thúy canh, nhị sắc yêu tử, hà khuẩn, kê khuẩn, sa ngư lưỡng thục, bạch nhục, thang cốt đầu, nhũ xuy dương, Lang Thản nghe không hiểu món nào ra món nào, dù sao mình cũng rất nhiều tiền, quan gia thưởng cho cả đống.
Nghe người ta đồn thổi về Phàn lâu nhiều rồi, cái gì mà lầu cao năm tầng nguy nga, láo toét, chỉ có hai tầng thôi, chủ lâu của Linh Tê các tới ba tầng, còn cao hơn cái này, gì mà có thể nhìn thấy hoàng cung nội viện, còn bố láo hơn, nhìn thấy được mỗi cái tường cao màu đỏ, Lang Thản có chút thất vọng.
Nói tới biểu diễn ở sân khấu giữa lầu cũng chỉ là lợi dụng ánh sáng, khoe đường cong lấp ló sau áo sa mỏng thôi, xung quanh nhồn nháo, đâu ai tới đây thực sự nghe đàn nghe hát.
Không lâu sau hỏa kế hai cánh tay, đầu vai mang theo mười mấy cái đĩa xuyên qua đám đông đi tới, từng món từng món để lên bàn, vốn nghĩ mấy cái đĩa kia ít là để nhử khách gọi món, sao giờ gọi cũng chỉ có thưa thớt mấy miếng? Đang định nổi giận thì Đinh Lục khom người nói: - Đại gia đừng giận, thức ăn tuy ít, nhưng chủng loại nhiều, đảm bảo mọi người ăn no thì thôi.
Lang Thản lấy bình nước đeo bên hông ra, nhưng bên trong toàn là rượu, đám Ngưu Đại cũng thế, trước khi xuất phát chuyên môn xin tham quân, dọc đường thèm lắm cũng không uống, chuyên để lại lên kinh sư khoe khoang.
Vừa rút nút, tức thì hương rượu ngào ngạt, làm Đinh Lục đang định giới thiệu vài loại rượu ngon ở kinh thành liền nuốt ngay vào.
Lang Thản rót rượu ra chén đẩy tới trước mặt hắn: - Hôm nay ngươi vấ vả, thưởng cho một chén.
Đinh Lục cẩn thận nhận lấy, chỉ sợ sánh rượu quý ra ngoài, nhấp một ngụm, hai mắt trợn trừng, rượu này vào miệng như có lửa, chớp mắt đã chóng mặt, lảo đảo mấy cái mới đứng vững: - Đây là rượu gì mà lại mạnh như thế?
Cả đám cười rộ lên đắc ý, không trả lời.
Ngưu Đại cho nguyên một con chim cút vào mồm, tên khốn này cứ vậy nhai, đến xương cũng không không nhả ra, còn nhồm nhoàm nói, con chim cút này nướng mềm xương, nhai rất thích.
Rồi tháo bình nước, vẫn là thứ rượu kia, riêng hơi rượu thôi đã làm Đinh Lục thèm thuồng, hắn mới uống một chén đã mê rồi, nhưng không dám xin thêm.