- Bất kể thế nào giữa bệ hạ và Vân hầu, chúng ta cần phải lựa chọn, chọn bệ hạ là tất nhiên. Lưu chưởng quầy nói rất bình thản: - Đại đông chủ lựa chọn không sai, cũng không làm gì có lỗi với Vân hầu, thiên địa quân thân sư, quân vương chỉ đứng dưới thiên địa, về tình về lý chúng ta đều không có gì đáng trách, ngược lại Vân hầu nên kiểm điểm mới đúng, thân là thần tử, không tự giác lại còn để bệ hạ phiền lòng.
Nghe những lời này, Thôi Đạt thấy mình phải trong thời gian ngắn nhất, đưa lão già này tới nơi sơn cùng thủy tận, vĩnh viễn chỉ được tiếp xúc với dã nhân, tuyệt đối không được có liên quan gì tới hoàng đế.
Nếu không chỉ cần hoàng đế hạ lệnh một tiếng, thậm chí không cần hạ lệnh, chỉ lộ chút ý tứ, lão già này sẽ dâng hết mọi thứ của thương hành lên mà thậm chí không nói với mình một câu, vì trong lòng lão già này, dưới trời đất thì hoàng đế là lớn nhất. Hắn trước kia cũng mang chút tư tưởng này, nhưng giờ phát hiện ra, điều đó đáng sợ tới mức nào, hắn chuẩn bị khảo sát toàn bộ đại quản sự, xem xem còn ai có suy nghĩ này, nếu có hắn sẽ thanh trừ hết.
Tất nhiên người ta có tư tưởng này là chính thống, không ai dám nói ông ta sai, chất vấn câu nói này là khiêu chiến với uy nghiêm của hoàng đế, dù không tán đồng chỉ có thể nghĩa trong lòng.
Lưu chưởng quầy không biết Thôi Đạt đang tính đưa ông ta tới Thiên Trúc hay là Thổ Phồn, vẫn cứ hết lòng khuyên Thôi Đạt không nên do dự, mau chóng mua hết gia sản của Vân gia ở Đậu Sa quan, tránh bị thương nhân khác cướp mất, đây là vụ làm ăn lớn.
Vân Tranh ngã bệnh rồi, còn bệnh rất nặng, khi Thôi Đạt hay tin thì Vân Tranh đã bệnh năm ngày, nghe nói Vân gia đã lắp cả linh đường, nước mắt đua nhau chảy xuống, vứt lại đám chưởng quầy đang họp, nhảy lên chiến mã phóng về phía Đậu Sa trại.
Khoái mã mới rời Đậu Sa quan, lên một đồi cao, xa xa đã nhìn thấy Đậu Sa trại một màu trắng xóa, vài người Đậu Sa trại đi qua đều mặc đồ tang.
Nước mắt càng không cách nào kìm được.
Phải ôm chặt lấy cổ ngựa mới không bị ngã, vừa khóc vừa đi, đến nơi lại bị người ta ngăn lại, cổng Đậu Sa trại đóng chặt, gia tướng Vân gia cầm cung nỏ canh gác, làm như không quen biết Thôi Đạt.
- Ta chỉ vào nhìn một cái, nhìn một cái, nói một câu rồi đi ngay, tuyệt đối không quấy rầy nhiều.
Khả năng thấy Thôi Đạt quỳ dưới đất khóc lóc quá thảm thương đã làm động lòng thủ vệ trên tường, không lâu sau Lục Khinh Doanh đầu buộc khăn tay xanh, xuất hiện ở cửa đón Thôi Đạt vào.
- Phu nhân, Trường Sinh bệnh có nghiêm trọng không? Thôi Đạt ngoài câu này ra, chẳng biết phải hỏi gì nữa:
Khuôn mặt Lục Khinh Doanh nhìn không ra bi hỉ, bình thản nói: - Ngươi tự xem là biết.
Thôi Đạt không nhớ nổi mình đi vào nhà Vân Tranh ra sao, khắp nơi là phướn trắng chiêu hồn, bay phần phật theo gió, làm hai chân hắn muốn nhũn ra.
Phó dịch Vân gia đi lại đều khép nép, tựa hồ sợ quấy nhiễu người bệnh, khi thấy linh đường lớn giữa sân, Thôi Đạt quỳ xuống kêu thảm: - Trường Sinh, ta tới muộn rồi!
Lệt xệt quỳ gối lết tới bên linh đường, trên giường có một người nằm thẳng tắp, mặt phủ khăn trắng.
Thôi Đạt khóc chết đi sống lại, miệng nghẹn ngào tới bản thân cũng không biết mình nói gì, thời khắc này hắn thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nào nữa.
- Nếu ta chết thật mà ngươi khóc bên cạnh như thế này thì con bà nó, ta làm ma cũng không tha cho ngươi. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Thôi Đạt:
Thôi Đạt mở đôi mắt nhòe lệ ra, lờ mờ nhìn thấy Vân Tranh bê một cái bát, đứng bên giường nhìn mình, xưa nay hắn không tin ma quỷ, ra sức dụi mắt, phát hiện đúng là Vân Tranh thật, trên bái bát đầy ú kia là cái cánh gà, bốc hơi nghi ngút.
Lửa giận tức thì xộc lên đầu, bật dậy chỉ mặt Vân Tranh :" Ngươi, ngươi ngươi..." Một hồi không nói ra được gì.
Kéo khăn trắng che thi thể, không ngờ ông già tóc trắng bạc phơ đang đùng đùng nổi giận nhìn mình, đây là lão tộc trưởng của Đậu Sa trại mà, hắn biết, đầu óc rối loạn.
Vân Tranh kệ Thôi Đạt, hạ người xuống nhỏ nhẹ nói với lão tộc trưởng: - Gia gia, người không ăn thế này không được, người đâu phải đúc bằng sắt, đói một bữa là lả đi rồi. Gia gia xem, đây là cánh gà rán mà cháu đích thân làm cho người, gia gia hay nói đây là món ngon nhất là trên đời mà, ăn no rồi chuyện gì cũng nghe gia gia hết, gia gia muốn làm tang lễ cháu cũng làm rồi còn gì.
Lão tộc trưởng rống lên: - Đồ bại gia! Sau đó giật tấm vải trắng trong tay Thôi Đạt chùm lên mặt, tiếp tục nằm thằng đờ, không nói không rằng.
Vân Tranh vuốt nước bọt trên mặt, cười ngượng, kéo ghế ngồi bên giường, vận dụng hết miệng lưỡi khuyên ông cụ ăn cơm.
Thôi Đạt thấy trí tuệ dần dần quay trở lại, kiếm cái ghế để ngồi đã rồi thong thả nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, rõ ràng là Vân Tranh không chết, tang lễ là làm cho lão tộc trưởng, cơ mà lão tộc trưởng cũng không chết, tựa hồ đang giận dỗi Vân Tranh.
Lục Khinh Doanh dẫn gia tương khiêng mấy cái rương to đi tới, đổi hẳn thái độ, nụ cười tươi như hoa xuân làm người ta nhìn mà vui vẻ.
Theo như sai bảo, gia tướng đổ hết đồ trong rương ra, toàn là bạc, trắng tới lóa mắt, Lục Khinh Doanh cầm một đĩnh tới: - Lão tổ tông xem, mấy cửa hiệu của nhà ta đổi lại được bao nhiêu là bạc này, có chừng này tiền, người và các vị gia thúc bá bá trong trại chẳng cần làm gì, ăn hai đời không hết, tội gì phải đội mưa đội gió đi kinh doanh chứ.
- Sau này lão tổ tông chỉ cần giám sát bọn trẻ trong thôn đọc sách cho tốt, Đậu Sa trại chúng ta sớm không nên dính dáng với đám thương cổ bạc bẽo nữa mới phải, tổn hại phong khí của trại, sau này trại toàn là quan quý, tạo phúc cho cả trại.
Nhưng cả đứa tôn tức phụ thường ngày được ông cụ rất yêu quý cũng không ăn thua, nhưng làm Thôi Đạt kích thích không ít, cái gì mà thương cổ bạc bẽo, cái gì mà tổn hại phong khí?
Mình ở Vấn Tâm Cư ăn chay nửa tháng trời, bạc bẽo chỗ nào?
Vân đại tiểu thư lạch bạch chạy vào, ôm từng đính từng đĩnh bạc đặt lên giường, miệng ngọt sớt nói: - Thái công, nhà có nhiều tiền như thế, thái công đưa cháu tới Đông Kinh ăn bánh thịt nhé, mẹ cháu ở nhà toàn không cho cháu ăn đủ.
Thấy nha đầu này tranh thủ kể tội mình, Lục Khinh Doanh tức lắm, vẫn mỉm cười như cũ, vì ông cụ đã kéo khăn ngồi dậy rồi, đang định bước tới thì ông cụ hừ một tiếng: - Cút đi, ta không nói chuyện với phu thê ngươi. Nhị Cẩu, Nhị Cẩu đâu, đào cho ta cái mộ, ở sau nhà ta ấy, không làm phiền người khác... Ừ, ừ, được, ông ăn, ông ăn...
Vân Tranh nhìn Lạc Lạc đút cánh gà vào mồm ông cụ, ông cụ chịu ăn mới thở phào, tám chục tuổi đầu rồi mà nóng tính quá, nói nhịn ăn là nhịn ăn suốt một ngày, làm y sợ hết hồn.
Thôi Đạt tranh thủ lúc hai ông cháu tíu tít, chọc cánh tay Vân Tranh hỏi nhỏ: - Chuyện gì thế?
Vân Tranh cười khổ: - Còn chuyện gì được nữa, lão nhân gia tiếc mấy cái cửa hiệu, nên giận ta. Ông cụ thích nhất là đi vào quan đi dạo, nghe người ta gọi một tiếng thái công, giờ hiệu bán rồi, không ai gọi là thái công nữa, nên giận.
- Nói cho cùng là ông cụ cũng đâu để ý chút tiền bạc đó, thấy ta bán sản nghiệp đi thì lo ta chuẩn bị bỏ đi không về nữa.
Thôi Đạt gật đầu gật đầu: - Ta cũng lo hầu gia không về Thục nữa.. Thật đấy!
- Ta rất nhiên sẽ về, nếu không về được thì chết cũng sẽ chôn xác ở đây. Vân Tranh nói dứt khoát:
Lão tộc trưởng biết cửa hiệu nhà mình bị tên thương nhân béo tốt kia mua mất, nhìn thấy Thôi Đạt là chướng mắt, lại còn lải nhải bên tai mình quát: - Người đâu, đuổi tên thương cổ làm hỏng phong khí trại ra ngoài cho ta...
- Gia gia, để cháu...
Vân Tranh thừa cơ đá đít Thôi Đạt, Lạc Lạc cười khanh khách vỗ tay, Lục Khinh Doanh khéo léo thừa cơ đi tới dìu ông cụ dậy, nháy mắt ra hiệu cho Lạc Lạc, kéo ông cụ vào nhà, quản gia Lão Triệu tức thì sai phó dịch tháo hết mấy thứ đồ tang đi, chẳng mấy chốc Đậu Sa trại lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày.
HẾT!