Vân Tranh chẳng muốn gặp người triều đình, đợi đám Vân Nhị lên thuyền, lệnh Bành Cửu và Hầu Tử dẫn quân sĩ đi làm thủ tục nhập kinh, Hàm Ngưu và Lương Tập bắt đầu thu thập cường nỏ và thuốc nổ, không có quân lệnh mà sở hữu thứ này trong kinh thành là sẽ bị trị tội mất đầu, lần này càng thực thi nghiêm khắc, binh khí dài trên ba thước cũng bị thu, quân sĩ chỉ được giữ lại khải giáp và bội đao tùy thân.
Chưa bố trí xong quân đội thì Vân Tranh chưa thể xuống thuyền, từ xa nhìn thấy Bàng Tịch và Văn Ngạn Bác ngồi trong lán đợi, chỉ có thể chắp tay xin lỗi.
Bàng Tịch nhìn quân đội như đàn kiến từ trên thuyền đi xuống, tới trước mặt đủ các loại quan viên đều tăm tắp giao nộp vũ khí, gật gù nói: - Vân Tranh trị quân rất nghiêm.
- Đúng thế, cho dù lão phu không thích y cũng phải thừa nhận điều này, chỉ mỗi điều y không chịu đóng dấu lên mặt binh sĩ, vì chuyện này không ngại trở mặt với lão phu. Văn Ngạn Bác giọng không thoải mái lắm:
- Có gì là đâu, trong mắt Vân Tranh thuộc hạ của y cũng không khác gì chúng ta, có khi y con coi võ nhân cao quý hơn văn nhân nên hành vi mang tính sỉ nhục này khiến y nổi giận. Chúng ta ở góc độ khác nhau, cái nhìn khác nhau thôi. Bàng Tịch nhìn quân tốt xếp hàng giao nộp vũ khí vô cùng trận tự thì rất hài lòng, thong thả nói:
- Hà, giờ lão phu làm hoàng môn thị lang, không đảm nhận tham tri chính sự nữa, Vương Giới Phủ muốn thi hành ( tướng binh pháp) của ông ta thì phải qua ải Vân Tranh, ha ha ha, tú tài gặp lão binh, xem bọn họ đấu nhau ra sao. Văn Ngạn Bác nhìn quanh: - Sao chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ, bằng hữu của Vân Tranh trong kinh cũng không ít.
- Vân Tranh gặp bệ hạ xong đã, khi đó người không muốn tới cũng sẽ tới thôi, thói đời nóng lạnh lòng người dễ thay đổi. Bàng Tịch nhàn nhã vuốt râu cảm khái, tới cấp bậc bọn họ rồi thì không cần đếm xỉa tới cái đó.
Ba nghìn binh tốt ngoại trừ để lại tám mươi mốt giáp sĩ thì còn lại theo xu mật viện tới quân doanh, tới đó điểm danh xong sẽ về nhà, không có nhà thì ở tạm quân doanh rồi kết đội tới Đông Kinh chơi bời.
Trong thời gian ngắn ngủi bến tàu đã trống quả nửa.
- Cung nghênh Đại tướng quân ban sư hồi kinh.
Lễ bộ thị lang hoa chân múa tay bắt đầu chấp hành điển lễ, tức thì sao nhạc vang lừng, mười hai vị nhạc sư cùng với đoàn cung nga xuất hiện nhảy múa chào mừng, Vân Tranh một thân thanh sam đơn giản, đầu buộc lụa, tay phe phẩy quạt nhàn nhã xuống thuyền, hoàn toàn không có uy phong của Đại tướng quân, như phú gia công tử phong lưu.
Kệ đám người đang ném gạo lên người mình, cười dài chắp tay với Bàng Tịch: - Vân Tranh thất lễ, làm Bàng tướng đợi lâu. Không quá nồng nhiệt vẫn chu đáo thân thiện, tựa như chưa từng có khúc mắc nào.
- Đợi nữa, đợi nữa đi, để rải gạo trắng trừ hết sát khí, lão phu mới thân cận với ngài, già rồi, không chịu nổi sát khí binh đao.
Vân Tranh qua loa đáp lễ với Văn Ngạn Bác, cười: - Hạ quan ba năm chưa từng lên ngựa chinh chiến, da thịt đã nhão, lấy đâu ra sát khí, Bàng tướng nói đùa rồi.
- Đại tướng quân về kinh, chuyên môn tới làm ít rượu nhạc tẩy trần. Bàng Tịch đi tới kéo tay Vân Tranh.
- Làm phiền rồi.
Tửu lâu cách đó không xa, tuy không xa hoa như Phàn Lâu, nhưng vì xây dựng bên khúc súc, dương liễu đung đưa, sóng lăn tăn gợn, cũng nhã trí.
Nói là rượu nhạt, không ngờ là rượu nhạt thật, thịt trâu luộc, ít món rau xanh không có gì xa hoa, chỉ là thức ăn đều bày chung trong đĩa lớn, chứ không phải phân ra ăn từng bàn nhỏ, nhìn từ điểm này, ý đồ lấy lòng của Bàng Tịch rất rõ ràng.
Vân Tranh ăn ít rau, cùng hai người làm vài chén rượu, đặt đũa xuống: - Mấy năm không về, kinh sư còn phồn vinh hơn trước, nhớ trước kia đây là khúc sông vắng tiêu điều, ngoại trừ một bên tàu vài nhà kho lụp xụp thì không còn gì, nay đã thấp thoáng bóng dáng của trấn náo nhiệt, đều là nhờ công Bàng tướng.
Bàng Tịch xua tay: - Lão phu không dám cướp công người, kỳ thực đều nhờ ( thanh miêu pháp) ( thị dịch pháp) của Vương Giới Phủ, khiến Đông Kinh không còn ác thương nữa, phố chợ cũng phồn hoa hơn nhiều.
Vân Tranh cảm khái: - Hạ quan bôn ba chinh chiến, cũng là mong bên trong quốc thái dân an, nay Đại Tống không có ngoại địch, chính là lúc đẩy mạnh nội chính, tham tri chính sự nhìn xa trông rộng, bội phục.
Trước kia mình làm tham tri chính sự đâu bao giờ được Vân Tranh nói một câu tốt đẹp, Văn Ngạn Bác hơi nhíu mày: - Đại tướng quân chẳng lẽ không thấy quốc chính đang thi hành có gì không ổn à?
Vân Tranh cười: - Vân Tranh là kẻ thô lậu, biết gì mà vọng đàm triều chính? Có Bàng tướng, Văn công ở đây, làm gì có chỗ nào không ổn mà các vị không biết, cạn.
Bàng Tịch đặt chén xuống: - Nói thật, sao với Vân Tranh trầm ổn bây giờ, lão phu bỗng nhiên lại nhớ một Vân Tranh đầy hào khí đánh ngự sử mười năm trước.
- Nếu nói mười năm nay Vân mỗ học được gì, thì đó là quy củ, quy củ được đặt ra với tiền đề là đảm bảo lợi ích cho mọi người, nó không vì ai đó không thích ứng được mà cho đặc quyền, nếu không sẽ chỉ là tờ giấy lộn, năm xưa Vâm mỗ trẻ tuổi, không thích ràng buộc quy củ, làm việc lỗ mãng, nay nghĩ lại ân hận vô cùng.
- Nay bệ hạ khai ân, gọi từ nơi sơn cùng thủy tận về, sao dám bừa bãi nữa, theo Bàng tướng, Văn công học cái đạo làm quan, tránh bị đuổi đi lần nữa.
Thấy Vân Tranh không chịu mở lòng, hai người Bàng Tịch bỏ qua chuyện triều đường, chuyển sang thi từ ca phú.
Đều là người có trình độ, Bàng Tịch kinh nghiệm sâu cay, Văn Ngạn Bác tài hoa, Văn Tranh hóm hỉnh, ba người trò chuyện vui vẻ, đến khi ngẩng đầu lên thì mặt trời đã ngả núi tây.
Bàng Tịch loạng choạng đứng dậy chắp tay: - Thống khoái, lão phu lâu lắm rồi không vui vẻ như hôm nay, say rồi, cáo từ... Rồi vịn vai lão phó rời đi.
Văn Ngạc Bác nhìn Vân Tranh đầy tiếc nuối, cũng vẫy tay rời tửu lâu.
Còn lại một mình, Vân Tranh thong thả gắp thịt trâu chấm tương, ăn sạch cả đĩa, ngửa cổ uống cạn bầu rượu mới đứng lên.
Người lâng lâng say nên không về vội, thong thả tản bộ bên sông, cảnh chiều tà vô cùng đẹp mắt, mặt trời như treo dưới mái con của lầu chuông, không gian nhuốm một màu hoàng kim, vén liễu rủ trước mắt, nhìn mặt sông sóng lấp lánh, gió thổi vi vua xua đi cái nóng lúc giao thời xuân hạ.
Đi dưới hàng dương liễu, ngửi hương thơm gió đưa tới, mỉm cười nhìn những chiếc xe ngựa xa hoa đưa mỹ nhân tuyệt sắc tới nhà quyền quý qua đêm, Bàng Tịch đã già khú hom hem, chắc là còn kiềm lòng được, chứ loại sắc quỷ như Văn Ngạn Bác, trong nhà nhất định không thiếu đại gia thanh lâu, nhất là hôm nay ông ta phải gượng cười suốt cả ngày, có khi còn cần nhiều hơn.
Phía trước chẳng biết là ao sen nhà ai, sen đã nở kín mặt ao, bỗng dưng trong khung cảnh non nước mây trời đó một thân ảnh diễm lệ lọt vào tầm mắt, nàng như tiên tử trong tranh, cánh môi xinh nở nụ cười mỉm lặng lẽ, ánh tàn dương lại chiếu lên đôi mắt long lanh ánh lên sắc hoàng kim thần bí diễm lệ, cặp mắt ấy như nhìn thấu mọi sự đời, lại ngây thơ hồn nhiên, như một đóa sen trắng vừa hé nở, tuy mâu thuẫn nhưng với thần thái tự nhiên của nàng ta lại khiến điều mâu thuẫn trở nên hợp lý, gió tối thổi dây lưng và mái tóc nàng phiêu phiêu, hoàn bội va leng keng êm tai, đẹp đến nao lòng.
Vân Tranh cao hứng nhe răng cười như thằng ngốc, nhìn đôi mắt rực rỡ hơn cả ánh mặt trời ấy, bốn mắt trao nhau, tim y đập rộn ràng như lần đầu, chạy nhanh tới trước mặt giai nhân.
- Về rồi.. Giai nhân nhìn Vân Tranh, vẻ mặt đầy ôn nhu:
Vân Tranh không để nàng nói hết, tay trái vươn qua vòng eo yêu kiều của nàng, kéo mạnh vào lòng, làm giai nhân thoáng sững sờ, nhưng không đẩy y ra, đưa ngọc thủ đặt hờ lên ngực y.
Áo lụa mỏng manh làm Vân Tranh cảm thụ được cả da thịt mềm mại mịn màng của nàng, đường cong mạn diệu ẩn ẩn lộ dưới lớp áo, khiến người ta cầm lòng không được liên tưởng đến ngọc thể mê người, tim Vân Tranh đập mạnh như trống đánh, nhìn vào đôi môi hồng kiều diễm của nàng, sự hấp dẫn đó làm y đánh mất lý trí, liều lĩnh áp môi tới… tức thì chân truyền tới cơn đau nhói tim.