Một con lợn hơn trăm cân mà chẳng đủ ăn, Vân Tranh vừa bê đĩa sườn rán cháy cạnh lên, chưa động đũa đã hết sạch rồi.
Quỷ Chương là người rất biết chiếu cố bằng hữu, chỉ là khi ăn thì quên luôn có bằng hữu, nhìn Vân Tranh lầm lì cầm bánh khô chấm nước canh ăn mới nhớ ra, gãi đầu gãi tai, cảm thấy mình phải giúp Vân Tranh làm gì đó mới bù đắp được lỗi lầm.
- Thủ lĩnh nói, thương cổ đều tham lam, ngươi cũng không ngoại lệ, chỉ là ta thấy ngươi không giống đám thương cổ khác lắm, bọn chúng luôn tìm mọi cớ bán với giá cao, thậm chí hối lộ quan viên giám sát để trốn thuế, đối phó rất đau đầu.
Vân Tranh u oán xé miếng bánh nhét vào mồm: - Lão thủ lĩnh nói không sai, ngàn dặm bôn ba chỉ vì tiền tài, nếu như không có lợi nhuận thì họa ta có điên mới bỏ đất Thục ấm ám như xuân để tới nơi này bị cháy nắng như cục than. Vất vả nuốt miếng bánh xuống rồi mới nói: - Chỉ là ta không đặt nặng tiền tài trước mắt, cho nên nhìn thì giống bị thiệt, nhưng lâu dài ta có thể kiếm nhiều tiền hơn nữa. Ví dụ như ngươi, giờ ngươi muốn giao dịch với ta hay với người khác.
Quỷ Chương gật đầu: - Đương nhiên là ngươi rồi, chúng ta là bằng hữu mà.
- Thế là xong, người khác muốn giao dịch với ngươi còn phải nài nỉ ngươi, tặng quà cho ngươi, chưa chắc đã thành công, ta thì khác, ta trở thành hảo hữu của mỗi người ở đây, họ sẽ đối xử khác với ta. Ngươi chỉ ăn một bữa thịt cũng áy náy, đó là tình nghĩa, đám thương cổ chỉ một mực muốn rút xương hút tủy của người ta đều là đám ngu xuẩn.
- Phải rồi, nếu gặp lão thủ lĩnh, nói chuyện mấy chục con ngựa hộ ta, nếu lão thủ lĩnh không cho phép thì ta đem đổi lấy vật phẩm khác, quy định của thu lĩnh không thể làm hỏng.
Quỷ Chương vỗ ngực phóng khoáng nói: - Yên tâm, mấy chục con ngựa thôi, ta quyết được, ngươi thoải mái mang đi, không thành vấn đề.
- Ngựa Thanh Đường không mang ra ngoài, đó đã là quy củ thì phải tuân thủ, Thanh Đường bộ mới tự lập được hai mươi năm, nếu giờ không giữ quy củ thì mấy chục năm sau ai còn giữ?
Vân Tranh không nhận thiện ý của Quỷ Chương, đây là quà người Thanh Đường tặng, quà tặng đi là không cho thu về, nếu không đó coi là xỉ nhục, đoán chừng Giác Tư La cũng không thu lại, nếu không ông ta sẽ bị nhấn chìm trong nước bọt, người thảo nguyên cực kỳ trọng danh dự, họ sẽ không tha thứ.
Hành vi của mình chắc chắn khiến người từng trải như Giác Tư La nghi ngại, cho nên y càng phải tuân thủ quy củ hơn bất kỳ ai, không dám giở bất kỳ thủ đoạn hay giở trò khôn vặt nào hết, lúc này Vân Tranh hoàn toàn đặt bản thân vào địa vị một người Thanh Đường để hành động.
Thành Mạc Xuyên đã ở ngay trước mắt rồi, không cao, cũng chẳng lớn, tường thành cao hơn một trượng đắp bằng đá, không có sông hộ thành, cũng không có các ụ thành, cánh cửa làm bằng gỗ thô mở rộng, có thể thấy những căn nhà đắp bằng đất thấp lè tè, cùng đoàn người và gia súc qua lại, đơn giản như chính những con người ở đây.
Thế nhưng đây là thủ phủ của Thanh Đường, không chế sáu trăm dặm xung quanh, địa vị của nó chỉ kém mỗi thành Thanh Đường mà thôi.
Không được mang qua một trăm người vào thành, Vân Tranh không mang nhiều thế, chỉ dẫn Lục quản gia, Bành Cửu, Hàm Ngưu, Hầu Tử, đánh một cái xe la gọn nhẹ chờ lễ vật vào thành.
Quan nha Thanh Đường đơn sơ khác thường, cái ngôi nhà đất hơi lớn một chút kia chính là điểm đến của Vân Tranh, ti thuế sở. Đi cùng còn có thân tín của Đổng Chiên, là người giám sát giao dịch bọn họ, dẫn Vân Tranh tới gặp đại sứ, không ngờ đó là một người Hán đội khăn chùm đầu, đang cầm cuốn sách, Vân Tranh lướt mắt qua, là cuốn Trúc thư kỷ niên.
- Tiên sinh từ xa tới đây, hẳn chuyến đi này thu hoạch phong phú. Người trung niên tên Củng Phong này không đáng ghét lắm, nói chuyện có chút văn vẻ, không có thái độ nhìn ai cũng giống nhìn hàng hóa, chuẩn bị mặc cả:
- Củng Phong huynh tọa trấn nơi này, chẳng trách mục dân giàu có hàng dồi dào, tiểu đệ đi Thanh Đường một chuyến quả không uổng, hàng hóa đã bán hết, giờ tới thành Mạc Xuyên có ý bái phỏng tiết độ sứ.
Vân Tranh hướng về phương nam vái một cái, thể hiện tôn kính với Giác Tư La, mặt thì nói cười vui vẻ, nhưng trong lòng chuông báo động rung ầm ầm, Trúc thư kỷ niên tuy chỉ có mười ba chương, nhưng khí thế mênh mông, trong sách nói hết đạo hưng vong của vương triều, không phải loại sách mà người thường hiểu được, trong sách mà bậc đế vương ắt phải đọc thì phải liệt kê tên của nó.
Nếu Vân Tranh đoán không sai, người này chẳng phải đại sứ ti thuế sở gì hết, mà hẳn là mưu chủ của Giác Tư La, nhưng chưa bao giờ nghe thấy cái tên Củng Phong, phải biết trước chuyến đi, Vân Tranh chỉ chuyên tâm đọc hết truyền ký về nhân vật nổi bật của Thanh Được và Tây Hạ do Tiếu Lâm tìm cho.
Trong tin tức tình báo của Tiếu Lâm không có cái tên Củng Phong, càng thế Vân Tranh càng thấy người này bất phàm, cần ứng phó cẩn thận.
Thói quen của người Hán là cứ phải hàn huyên chán chê rồi mới vào chính sự, Củng Phong cũng thế, than thở: - Ta đã hơn mười năm rồi chưa về Hà Nội, không tảo mộ cho tiền nhân, thật sự bất hiếu vô cùng.
Phía bắc Hoàng Hà chính là Hà Nội, thời chiến quốc là lãnh địa của nước Ngụy, thời Tần mạt được Hạng Vũ phân cho Tư Mã Ngang, đô thành đặt ở Hà Nội. Hán cao tổ lên ngôi đổi thành thành quận Hà Nội, cùng với Hà Đông, Hà Nam hợp thành Tam Hà.
Người dân Hà Nội có thói quen buộc nút đai lưng ở bên trái, nghe nói là để kỷ niệm Tư Mã Ý, chẳng qua là một chuyện vui mà Ngũ Câu khoe khoang mình đã đi ngũ hồ tứ hải thôi, Vân Tranh nhìn cách thất đai lưng của người này là biết.
- Vân thiếu huynh tuổi còn trẻ mà đã quan tới thất phẩm, thật làm người ta hâm mộ, nhớ năm xưa Củng Phong cũng mười năm đèn sách, mài mòn nghiên mực, muốn dựa vào học thức trong lòng kiếm lấy quan cao hậu lộc mà không được, không biết thiếu huynh chạy cửa nào có được hiển hách ngày nay?
Vân Tranh nhíu mày: - Củng huynh nói thế là sao, Vân Tranh nhập sĩ là do quan gia ân thưởng, được cái chức nhàn thừa phụng lang, sau tới Thúc vì võ chức bỏ trống, thuận thế được lấp vào đã bị người đời chế nhạo, huynh đừng khơi lên nỗi đau của ta.
Củng Phong thấy Vân Tranh không vui thì đứng lên chắp tay: - Ài, tại hạ sai rồi, Vân thế huynh thông cảm cho nỗi buồn bực bao năm qua, cho nên nói chuyện có chút khắc bạc.
Vân Tranh đáp lễ qua loa, tên này cố tình chọc giận mình, người như vậy không nên tiếp xúc thì hơn: - Tiểu đệ hôm nay tới đây là để nộp thuế, sổ sách đầy đủ, mời Củng huynh kiểm tra.
Củng Phong chỉ lật xem qua vài trang rồi đặt xuống: - Sổ sách rất rõ ràng rành mạch, cách làm ăn của Vân thiếu huynh cũng hợp lý, dùng đồ đổi đồ, như vậy người dân được lợi hơn phải dùng thứ tiền đồng chất lượng thượng vàng hạ cám, lòng dạ này hiếm có lắm. Nhưng cổ ngữ có câu, không lợi không dậy sớm, Vân thiếu huynh bỏ lợi nhuận lớn là vì cớ gì?
- Tiểu đệ chỉ mong được lâu dài, từ sổ sách Củng huynh cũng nhìn ra rồi đó, ta được bảy phần lợi, lợi nhuận như thế chẳng lẽ còn chưa đủ? Làm thương cổ quan trọng nhất là gì, nhiều người nghĩ rằng lấy được lợi nhuận tối đa, nhưng không phải, đó là điều ngu xuẩn, đạo thương cổ không phải như thế, làm ăn phải để hai bên cùng được hưởng lợi, cùng vui vẻ, có như thế mới lâu dài. Nay Thanh Đường là chốn bình an, là bảo địa hiếm có của thương cổ, bỏ đi vài phận lợi để hưởng lợi ích lâu dài, sao không làm?
*** Trúc thư kỷ niên - Biên niên sử viết trên thẻ tre: là một cuốn biên niên sử về Trung Quốc cổ đại, được các nhà sử học đánh giá là nguồn tham khảo bổ sung, đối chiếu và đính chính cho một số sự kiện lịch sử cổ đại Trung Quốc, nó là cuốn sách hiếm hoi thoát khỏi vụ đốt sách nổi tiếng của Tần Thủy Hoàng.
Một sự kiện trọng đại có thể liệt kê ra là vụ vua Nghiêu nhường ngôi cho vu Thuấn, vốn luôn được chính sử tán tụng cái đức của họ khi truyền ngôi cho người không cùng dòng máu, trong Trúc thư kỷ niên lại ghi là Thuấn giam Nghiêu cướp ngôi.