- Tào huynh làm thế khiến ta tổn thọ mất.
Vân Tranh không cho hắn cơ hội đấy, nhảy ngay xuống ngựa, nắm lấy tay định cầm dây cương của Tào Vinh, thân mật cực, chẳng ai có thể nghĩ bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai:
- Hôm nay bất kể thế nào cũng phải đệ mới khách, đệ sống hoàn khố hai mấy năm, thứ duy nhất am hiểu là ăn chơi hưởng lạc, không giống Vân huynh, uy danh có được nhờ từ đám người chết ngoi lên, nói tới cầm quân đánh trận, tiểu đệ xách giày cho Vân huynh cũng không xứng, nói tới tầm hoa vấn liễu, nhất định phải nghe đệ rồi.
Tào Vinh nhiệt tình chỉ mũi mình:
- Tiểu đệ tới thành thị nào chỉ cần ngửi một cái là biết nữ nhân nơi đó có hay không, rượu có thuần không, thành bản năng rồi, Vân huynh chớ cười nhé.
- Tào huynh nhờ hồng phúc tổ tiên, lúc này hưởng thụ cũng là xứng đáng, năm xưa Tào tướng quân vào sinh ra tử lập công vì nước cũng là muốn con cháu được sống tiêu diêu tự tại, đó cũng là công bằng, đã hi sinh thì phải được báo đáp. Tổ tiên ta không có công danh, nên ta muốn lười cũng chẳng được.
Nghe vậy Tào Vinh cười càng thêm tươi, lần đầu có người bình luận như thế về cuộc sống hoang đường của mình, không cần vờ vịt nịnh bợ, vẫn làm người ta thấy thư thái.
Có những người vừa gặp đã quen, có người cùng uống ngàn chén vẫn xa lạ, tới trước cửa đại đường của Linh Tê Các, Tào Vinh đã muốn chặt đầu gà kết bái huynh đệ với Vân Tranh lắm rồi.
- Mỹ nhân Linh Tê Các này không xuất sắc lắm, nhưng lão bảo tử như hồ ly tinh khiến người ta điên đảo thần hồn đó giúp chốn phong trần này thêm phần thú vị.
Vân Tranh cười ha hả, phe phẩy quạt, gì chứ câu này thì y rất tán đồng.
Hoa Nương eo nhỏ đong đưa đi tới, khẽ phẩy quạt mỹ nhân, môi cười như hoa xuân, mỗi cử chỉ điệu bộ tràn ngập phong tình thục nữ, Vân Tranh chỉ nhìn qua một cái, thấy cái vẻ mặt hớn hở kia là biết hôm nay Tào Vinh đã phải bỏ vốn không ít để bao trọn Linh Tê Các, sự nhiệt tình của Hoa Nương xưa nay luôn tính theo số tiền kiếm được, riêng ở điểm này Vân Tranh đánh giá Hoa Nương là lão bảo tử hợp cách.
Thiếu đi mất tiếng ca rộn ràn, tiếng cười khanh khách lả lơi, nhưng không vì thế mà Linh Tê các thiếu đi hấp dẫn, cả đại sảnh rộng lớn chỉ cần sự xuất hiện của nàng cũng tức thì thu hút hết ánh mắt của đám nam nhân.
Toàn thân áo lụa đỏ rực như tân nương, bờ vai cân đối, chiếc yếm hững hờ, lớp lụa mong manh bị đội lên bởi hai gò gực đầy đặn tràn trề nhựa sống, mái tóc đen xuôn thẳng chẳng cần bùi cầu kỳ, bên tai gài bông hoa trắng ám chỉ thân phận góa phụ của mình, chỉ có tác dụng gợi cho nam nhân ảo tưởng vô hạn, Hoa Nương lúng liếng đi tới bên cạnh Vân Tranh, ân cần đi tới quạt mát cho y, thỏ thẻ:
- Vị Tào công tử từ kinh thành tới đã bảo nô gia, nếu đêm nay Vân đô giám không vui sẽ không trả tiền, làm nô gia sợ tới bây giờ tim vẫn đập thình thịch đây này, không tin đại nhân sờ mà xem.
Nếu ở chỗ khác, không cần nói Vân Tranh cũng sờ nhưng y không muốn làm thế ở đây, vì y không muốn bất kỳ ai coi Hoa Nương là loại nữ nhân đó, chỉ kín đáo trừng mắt một cái.
- Để ta sờ xem nào.
Tào Vinh tới nhậm chức được mười ngày thì hết bảy ngày ở Linh Tê Các chính vị bị mỹ phụ này làm mê mệt, tuy có tuổi một chút, nhưng phong tình mê đắm kia khiến nàng hấp dẫn hơn đám hoa khôi non nớt mấy bậc, hắn rải tiền như rác, vậy mà còn chưa được đụng chạm vào chéo áo của nàng một cái, tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, nhưng Hoa Nương khéo léo trách đi, ném cho hắn ánh mắt làm bộ oán hờn trách móc đầy quyến rũ, khiến Tào Vinh chẳng những không nổi giận, còn rất phong độ chắp tay tạ lỗi.
Hoa Nương nép vào lòng Vân Tranh:
- Đêm nay Tào công tử đã bao cả Linh Tê các rồi, chính là để cung nghênh Vân đại nhân đó.
Vân Tranh cười lớn, ra hiệu với Hầu Tử lấy tiền ra:
- Tào huynh sảng khoái, Vân mỗ cũng không thể kém, hôm nay chuyên môn mang một túi bạc tới, nếu vị đại gia nào xuất sắc, sẽ không keo kiệt.
Tào Vinh nhìn bộ dạng lả lơi của Hoa Nương mà nuốt nước bọt liên hồi, chỉ là thấy Vân Tranh ôm eo nàng rồi, không tiện ra tay nữa:
- Có câu bảo nhi yêu tiền tài, tỷ nhi yêu tuấn tú, công tử tuấn tú lại không thiếu tiền tài như Vân huynh, đêm nay nhất định sẽ ôm mỹ nhân về, thật làm người ta hâm mộ. Tiểu đệ không được rồi, khi nhỏ còn có biệt hiệu ngọc diện tiểu lang quân, chả hiểu thế nào càng lớn càng giống bánh bao, giờ chỉ biết dựa vào túi tiền để các tỷ muội nhào vào lòng, thật thảm vô cùng.
Hoa Nương cưới khúc khích đưa đẩy vài câu rồi mời bọn họ ra sân sau, đó là nơi mà Vân Tranh từng tới cùng đám Triệu Tử Tinh và Chu Đồng xem ca vũ, vẫn là cái hành lang trải dải, hai bên có hơn chục cánh cửa, trên trần treo đèn tỏa ra ánh sáng mập mờ, thảm như cỏ nhung, chỉ thiếu đi các cô nương xinh đẹp thi thoảng kéo mất đi một vài đồng song, nay Triệu nha nội đã theo phụ thân tới Lưỡng Hồ hoang vu, Chu Đồng thì ở Đậu Sa quan, làm người ta có chút cảm giác cảnh còn người mất.
Nhắc tới tên Chu Đồng đó, Vân Tranh hơi nhức đầu, Chu đại công tử một thời cùng Triệu nha nội là cặp bài trùng vang danh khắp Thành Đô, sau khi Triệu nha nội đi, Vân Tranh nổi lên, làm hào quang Chu Đồng bị che lấp, hắn không phục, lúc nào cũng muốn thể hiện mình, chuyến đi tới Đậu Sa quan này càng tự tung tự tác.
Hoa Nương hơi nghiêng người sang, bầu ngực áp nhẹ lên cánh tay Vân Tranh:
- Đi bên cạnh tỷ tỷ mà ngươi cũng thất thần được à? Không bỏ quốc gia đại sự của ngươi qua một bên sao?
Vân Tranh ghé sát vào tai Hoa Nương cười hăng hắc:
- Vừa rồi nhớ tới mấy đồng song lần trước cùng tới đây thôi, à phải, Khinh Doanh nhờ ta chuyển lời bảo cô tới Vân gia, nàng ấy nhớ cô lắm.
Hoa Nương bĩu môi:
- Thôi đi, ta tới đó làm nha hoàn cho lão bà của ngươi à?
Tới nơi, mọi người chia nhau ngồi trong đình viện, Hoa Nương vỗ tay ba tiếng tức thì có một loạt mười nữ nương oanh oanh yến yến ùa vào, nàng nào nàng nấy thân thể thon nhỏ, thanh tú mỹ lệ, hiếm có nhất là thanh xuân phơi phới, không khiến người ta có cảm giác tàn hoa bại liễu, chia nhau ra mỗi người ngồi xuống bên cạnh một nam nhân
Người Tào Vinh mang tới quả thực có vài tên hảo hán, ví như vị toán thân xăm rồng, biệt danh Long Vương, nhét một cái khăn lông vào mông, kẹp lại mà khiến hai người không rút ra được, làm mắt Vân Tranh muốn lòi khỏi tròng.
- Luyện công phu gì mà lại ở cái chỗ đó, chẳng lẽ hắn muốn dùng mông nghênh địch à?
Loại biểu diễn khẩu vị nặng này hoàn toàn không ảnh hưởng tới Hoa Nương, còn vỗ tay rất thích thú, đợi khi tên đó ngồi ngồi xuống bên Tào Vinh, gọi:
- Nữ nhi, mang rượu lên mới anh hùng, lấy bát lớn.
Giai nhân trước mặt, anh hùng tất nhiên phải thể hiện, vỗ ngực bồm bộp:
- Đổ vào chậu cho ta.
Anh hùng cho rằng mỹ tửu Linh Tê các giống như Biện Lương, vừa uống được nửa chậu đã ngã cắm mặt vào đĩa nho trước mắt, nho bị đầu hắn đè nát bét.
Tào Vinh mất mặt lắm, sai thủ hạ lôi cái tên ngu xuẩn này đi, nâng ly lên nói:
- Không ngờ rượu đất Thục lại dữ dội như vậy, vừa rồi tiểu đệ thử một ngụm, như uống phải lửa, đúng là rượu ngon, chỉ là bị tên ngu xuẩn này trà đạp rồi.
Hinh như muốn để lại cho Vân Tranh ấn tượng mình thủ hạ nhân tài đông đúc, nên cứ sau một màn biểu diễn của tỷ muội Linh Tê các lại có một tên nhảy ra biểu diễn, có hảo hán dùng tay đâm xuyên cột gỗ, có vị biểu diễn ba sáu kiểu chó sủa giống y hệt, Vân Tranh đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Hoa Nương cười gập người:
- Chẳng lẽ ở Đông Kinh Biện Lương có thói quen buộc môn khách ở cửa thay chó?
- Binh giả, quỷ đạo dã, ở đại đường Tào gia có viết năm chữ này, đó là tổ huấn, con cháu Tào gia đều tuân theo, Vân huynh thấy quỷ đạo của tiểu đệ ra sao?
Tào Vinh thấy bộ hạ của mình rốt cuộc cũng kéo lại vài phần thể diện, nghênh nghênh đắc ý nói tổ huấn ra.
Vân Tranh thấy tên này hình như hiểu lầm lời tổ tiên rồi, Tào hoàng hậu là một nữ nhân có tên có tuổi, sao lại có tên đệ đệ khốn kiếp như thế này? Nghe nói hắn ở Đăng Châu đã hại chết mấy nghìn sương quân, giờ chẳng lẽ định tới hại tiếp Vĩnh Hưng quân?