Hầu Tử và Hàm Ngưu thì biến mất tăm, lão bà của họ cũng theo tới, con của Hàm Ngưu bốn tháng rồi, còn là nhi tử, làm hắn cười suốt ngày như thằng ngốc, khiến Hầu Tử nóng ruột kéo Tiểu Trùng vào phòng không ra.
Ô Long Sơn vào cuối thu khắp nơi là một màu tàn úa, những chiếc lá đỏ như lửa xen lẫn thảm cỏ vàng khô, Hắc Long Đàm phản chiếu trời xanh mây trắng, Vân Tranh bị ba đứa con hành hạ tới kiệt sức, nằm thẳng cẳng giả chết.
Cởi bỏ khải giáp nặng nề, thay bằng nho sam nhẹ nhàng, ban ngày phe phẩy quạt cùng Ngũ Câu chửi mắng nhau, thỉnh giáo học vấn tiên sinh, thuận tiện chăm sóc con cái, ban đêm cùng thê thiếp hoan ca, Vân Tranh cảm giác, cuộc sống trở lại.
Chẳng cần phải chuyên môn đi ngắm cảnh núi non hùng vĩ, người vốn là một phần cảnh núi đó, trong mưa phùn mênh mông, khoác một chiếc áo tơi thong thả dạo bước, thiên địa nhân sơn hòa thành bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.
Đến tối buộc cần câu vào ngư lâu, thong thả về chùa, trong tiếng trêu đùa của thê thiếp, đeo tạp dề vào vếp, chẳng mấy chốc cá thơm ngào ngạt..
Ở lại Hoàng Trạch tự nghỉ ngơi năm ngày, đội xe Vân gia lớn hơn gấp bội, bắt đều men theo đường núi gập ghềnh đất Thục, tiến tới Thành Đô.
Triệu Uyển tràn ngập mong đợi vào chuyến lữ hành này, từ khi sinh ra, nàng chưa rời khỏi hoàng cung quá mười dặm, nơi xa nhất nàng tới là Mã hành nhai mà Vân Việt đưa đi ăn vặt.
Nay nàng đeo khăn che mặt, ngồi trên yên ngựa đặc chế cho nữ tử, ngẩng đầu lên nhìn không phải là bức tường cao thâm trầm, mà là cảnh sắc thiên nhiên tươi sáng.
Nơi này không khí cũng ướt làm da nàng lúc nàng cũng mềm mát, không giống ở Đông Kinh mùa này da khô ráp, còn có mùi khó ngửi, hai bên đường thi thoảng lại có thôn trang nhỏ, nhà lạ lắm, có chân, phải dùng thang để lên nhà, có mấy con chó vàng đuôi xoăn tít chạy ra cả đàn sủa ủng oẳng, bị lão binh trừng mắt cho ríu rít chạy về, rồi con dê xừng cong, mắt nửa nhắm nửa mở kêu be be, tất cả đều là trải nghiệm mới mẻ.
Điều khó chịu duy nhất là cưỡi ngựa, ngay cả Tịch Nhục cũng có thể quất roi đen đét, gặp đất rộng chiến mã khoan khoái tung vó, áo choàng bay phần phật vô cùng anh vũ.
Nàng không thích cái yên ngựa ngồi vắt một bên của mình, thích được thoải mái phóng ngựa như Tịch Nhục.
Triệu Uyển còn ngạc nhiên phát hiện, ở ngoài mà Cát Thu Yên chẳng cần che mặt, cứ thế thoải mái khoe mặt ra ngoài, thậm chí còn đua ngựa với đám Bột Bột, Lão Hổ, chưa hết, chiến mã đang phi nhanh, Cát Thu Yên còn ném ám khí giết thỏ... Hâm mộ cực kỳ.
Rất rất muốn bỏ cái khăn che mặt ra, nhưng nhấc lên mấy lần không dám, xung quanh bao nhiêu nam nhân như thế, nàng không quen, khi thấy đại tẩu ung dung cao quý ngồi trong xe ngựa thì bỏ hẳn.
- Đại tẩu, muội muốn học cưỡi ngựa, tiểu tẩu tẩu dạy muội. Triệu Uyển phải lấy hết dũng khí mới dám tới gần xe ngựa của đại tẩu cầu xin:
- Không được, muội xem có chủ phụ nhà ai lại cưỡi ngựa chạy loạn lên, ném dao ném kiếm giết thỏ không hả? Tương lai muội phải quản cả nhà, Tịch Nhục là đứa vô dụng, trừ khóc ra thì cái gì cũng không biết, Vân Việt giống đại ca nó, chuyện khác tinh thông, đến chuyện nhà chỉ giỏi làm rối lên thôi, lúc đó mà muội cũng giống Cát Thu Yên cưỡi ngựa rong chơi thì để cái nhà cho ai, còn không loạn hết lên?
- Còn chuyện cưỡi ngựa, muội nhìn đám lão binh đi, có kẻ nào chân không vòng kiềng, đó là do cưỡi ngựa nhiều mà ra, muội còn chưa trưởng thành, xương vẫn mềm, giờ dạng chân ra cưỡi ngựa, mất thể thống chưa nói, đến lúc đi như vịt thì hay lắm à? Lục Khinh Doanh từ chối thẳng thừng, nhà mình khó khăn lắm mới có một nữ quyến để chỉ bào, không thể để đám Cát Thu Yên làm hư.
Triệu Uyển thấy chỗ đại tẩu nói lý không thông, chớp chớp mắt tội nghiệp nhìn đại ca, nàng nhìn ra rồi, đại ca hiền lắm, dễ mềm lòng, những lời hoàng hậu dặn dò, tới Vân gia chẳng có đất dụng võ.
Vân Tranh đang xem sách lắc đầu: - Trong nhà thì lão đại là đại tẩu muội, ta cũng phải nghe lời nữa là. Bây giờ đi đường học cưỡi ngựa cũng không tiện, vất vả lắm, muội cứ ngồi tạm yên ngựa nữ đi, về Đậu Sa Quan sẽ có cơ hội.
Triệu Uyển không biết vì sao phải đợi tới Đậu Sa Quan, nhưng cả đại ca cũng đã nói vậy rồi thì vâng lời, không dám cầu xin nữa.
Vân Tranh lại một lần nữa kéo đại khuê nữ từ cửa xe về, đặt ở sau mình, đứa bé này như có mụn ở mông, không chịu yên phận chút nào, hai đứa nhỏ đã ngủ say tít rồi mà đứa lớn chỉ chực cơ hội nhảy xuống xe chơi.
Lục Khinh Doanh được một lúc thì nói đau đầu về xe nghỉ, nàng xưa nay không thích đi đường, chỉ cần ngồi lên xe ngựa là thấy chóng mặt.
Cách đó không xa Tô Thức tay cầm một cái bút than, chỉ cần trên nóc xe ngựa có tiếng chuông reo truyền tới là vạch lên miếng gỗ, từ Bình Hình lĩnh tới đây, hắn luôn làm thế.
- Lão bà ngươi muốn cưỡi ngựa, sao ngươi không bồi tiếp, cứ quanh quẩn bên cạnh ta làm gì, con bà nó, thành thân không động phòng, đại ca cũng ác thật đấy, nếu ở Đông Kinh thế nào cũng chúng ta cũng có tin đồn không lành mạnh, tránh xa ta đi, nếu không tương lai ta tới nhà, bị lã bà công chúa của ngươi cầm chuổi đuổi mất.
Vân Nhị hậm hực: - Thành thân rồi mà không khác chưa, sống còn khốn khổ hơn trước, lão bà đẹp như hoa như ngọc ngủ ngay đối diện, vậy mà chạm một cái cũng không được, nhúc nhích một cái là có tiếng ho truyền trời. Đã thế ban ngày đi đâu cũng có ánh mắt chiếu sau lưng, làm mất hết hứng thú, chẳng bằng tránh xa nàng một chút cho đỡ khó chịu.
- Chẳng phải bao năm qua ngươi ở bên Tịch Nhục tỷ tỷ luyện đồng tử công tới mức đăng phong tạo cực rồi à? Tô Thức ở trong quân gần một năm, giờ ăn nói cũng tục tĩu vô cùng, nhìn vóc dáng lả lướt của Tịch Nhục nuốt nước bọt: - Nếu là ta giờ đã cùng Tịch Nhục tỷ tỷ có vài đứa chạy quanh gọi cha mẹ rồi.
Vân Nhị đá Tô Thức một cái, khinh bỉ nói: - Đừng mạnh miệng, ca kỹ kia sinh con cho ngươi đấy, sao ngươi không tới nhận đi, Tô bá bá phải cho người ta sáu trăm quan để sinh ra đứa bé, còn định đưa cho Trường Phong đại ca ngươi làm con, vì huynh ấy tới giờ vẫn chưa có con. Ngươi chắc vì sợ về nhà ăn đòn, nên bám theo đại ca ta chứ gì?
Tô Thức ngượng ngịu gãi đầu: - Chỉ là ngoài ý muốn thôi, kỹ nữ thanh lâu có ai không dùng biện pháp tránh thai, ta bị cô ta gài bẫy.
- Chẳng trách Hoa Nương tỷ tỷ nói nói ngươi là thứ đa tình nhưng vô trách nhiệm, cấm ngươi tới gần Tiểu Man, giờ ta hiểu rồi. Người khác nói ngươi là phong lưu tài tử, rốt cuộc là thứ ăn chơi chán chê rồi phủi đít bỏ đi, giờ ngươi về Đông Kinh đừng hòng tới thanh lâu nữa, nữ tử kia đã tuyên bố, không hoan nghênh thứ phụ tình...
- Hả, hai bên tình nguyện, sao lại làm lớn chuyện như thế? Tô Thức trừng mắt lên:
Vân Nhị vỗ vỗ vai Tô Thức, điệu bộ cảm thông vô cùng giả dối: - Vị hôn thê Triệu Nghênh Xuân của ngươi cũng tuyên bố, ngươi dính dáng tới kỹ nữ nào, cô ấy mua kỹ nữ đó. Cho nên nếu ngươi muốn hoa viên chôn đầy xác chết thì cứ thoải mái phong lưu khoái hoạt, người ta chẳng những là hậu đại bậc trung liệt, còn là quận chúa, người ta giết kỹ nữ chẳng ai dám gây phiền toái, nhưng... Hắc, huynh đệ, thù oán đó sẽ tính lên đầu ngươi.
Tô Thức thở phì phì nhìn bộ mặt đắc ý của Vân Nhị, chơi với nhau từ nhỏ, sao không hiểu tên bạn xấu này có giai nhân bên cạnh không làm gì được nên kiếm mình trút giận, hừ một cái: - Ta theo đại ca về Thục nghiên cứu học vấn, không về Đông Kinh nữa, cô ta làm gì được ta.