Từ xưa tới nay tất cả bậc trí giả đều lựa chọn tránh hại theo lợi, đó là bản tính của con người, dù thánh nhân cũng chẳng thể miễn tục.
Da Luật Hồng Cơ thúc giục Tiêu Hỏa Nhi tiến đánh Nhạn Môn Quan, nhưng Vân Tranh hiện giờ danh tiếng lẫy lừng, Tiêu Hỏa Nhi tự biết mình không phải đối thủ, cho nên tránh nặng tìm nhẹ kiếm lấy đối thủ dễ xơi hơn.
Hai ngày sau đại quân của Tiêu Hỏa Nhi tới Thiên Quan hà, dừng lại dựa vào sông cắm trại, quân doanh kéo dài tới năm dặm, bố trí vô cùng nghiêm ngặt.
Tiêu Hỏa Nhi hành quân đánh trận rất đơn giản cũng rất quy củ, trước tiên là dọn sạch chiến trường, kỵ binh chia thành từng đội nhỏ cướp phá trong chu vi năm mươi dặm, hơn nữa còn bất kể là người Liêu hay người Tống. Nước Liêu là quốc gia do nhiều thế lực địa phương tập hợp thành, dù mức độ tập trung quyền lực có cao hơn so với Tây Hạ, nhưng bản chất không đổi, với Tiêu Hỏa Nhi mà nói chỉ cần không phải là người Tiêu gia thì hắn không quan tâm, cứ đúng quy củ quân sự mà làm, chiến trường không dọn sạch sẽ có rất nhiều phiền toái.
Hắn chẳng lạ gì Thiên Quan, thậm chí từng đóng quân ở đây ba ngày, hưởng thụ vinh diệu của thắng lợi, hưởng thụ nữ tử mỹ lệ người Tống, ấn tượng sâu sắc tới giờ vẫn chưa quên.
Vì thế hắn lựa chọn Thiên Quan làm mục tiêu công phá, mong dựa vào chiến thắng này để lấy uy, hiệu lệnh toàn quân.
Lá thư khuyên hàng bắn vào thành, Tiêu Hỏa Nhi kiêu ngạo nói với Tống tướng thủ thành, một ngày sau phải đầu hàng, nếu không gà chó cũng không tha.
Lang Thản đích thân viết thư trả lời, nói mình đầu hàng cũng được, nhưng Đại Liêu phải đảm bảm an toàn cho tài sản vừa thân nhân của mình, nếu không, hắn thà tử chiến.
Tiêu Hỏa Nhi cầm lá thư của Lang Thản nói với thân tín xung quanh:
- Xem đi, đây chính là người Tống, chỉ cần tránh Vân Tranh thôi, thì những chỗ khác đầy lỗ thủng, người đâu, nói với tướng thủ thành, cho phép hắn giữ lại gia tài, miễn chết cho cả nhà, đây là lời đích thân bản soái nói.
- Truyền lệnh, đêm nay nghỉ ngơi, mai hành quân nhanh, chập tối vào Thiên Quan.
Ô Cốt Độc nghi ngờ nói:
- Đại soái, thủ tướng là thuộc hạ của Vân Tranh, đầu hàng dễ như thế e đáng nghi.
- Ông chưa biết rồi, bản soái từng phá Thiên Quan, nơi này binh không đấu chí, dân không có ý thức phản kháng, quân Tống chưa bỏ chạy mà còn ở lại đặt điều kiện đã là bất ngờ lắm rồi. Thủ tướng sợ Vân Tranh không dám chạy, lại không đủ sức tác chiến với Đại Liêu ta, đầu hàng là lựa chọn duy nhất.
Ô Cốt Độc nghe thế thì yên lòng, hết lời nịnh bợ, chuẩn bị ngày mai vào thành vơ vét một phen, bù đắp lại tổn thất ở Thần Vũ thành, lúc trở về Thần Vũ thành thì nhà hắn chỉ còn lại một đống đổ nát, quân Tống khốn kiếp vơ vét sạch, tới một cái cột nhà nguyên vẹn cũng không còn.
Trằn trọc suốt cả đêm mới đợi được tới lúc trời sáng, Ô Cốt Độc dậy sớm, vội vàng rửa mặt rồi thúc giục Tiêu Hỏa Nhi hành động, từ đây tới Thiên Quan còn năm mươi dặm, hành quân phải tới chập tối mới tới được, mà lão ta thì nóng lòng lắm rồi.
Hai con chim ưng bay rất cao, nếu không nhìn kỹ không ai để ý tới hai chấm đen đó, từ Thiên Quan hà tới Thiên Quan, không ngừng có thám báo quân Tống chạy ngược về, người Liêu tuy nhìn thấy nhưng không để ý vì thám báo quân Tống cũng không che dấu hành tung của minh.
Khi đại quân người Liêu đen kìn kịt xuất hiện ở đường chân trời, Lang Thản hít sâu một hơi ra lệnh:
- Mở cổng thành, đóng úng thành, chuẩn bị sẵn sàng, tiêu diệt quân Liêu vào thành trong thời gian ngắn nhất.
Phó tướng Đàm Uy chắp tay nhận lệnh, Lang Thản quay sang nói với Cát Thiên Phương sắp ra ngoài thành đón quân Liêu:
- Đừng để Tiêu Hỏa Nhi nhìn ra sơ hở.
Cát Thiên Phương tuy không phải là đồng song với Vân Tranh, nhưng cũng là sĩ tử đất Thục vứt bút nghiên theo nghiệp binh, năm nay mới trên hai mươi nhưng kinh nghiệm trận mạc phong phú, lại đáng tin cậy, nên được Lang Thản giao cho nhiệm vụ này, gật mạnh đầu:
- Nhờ tướng chủ chiếu cố lão mẫu thê nhi của mạt tướng.
Lang Thản bóp vai hắn:
- Yên tâm, ngươi không chết được, có ta đón ngươi ở cổng thành, cho dù ta cũng chiến tử thì còn có đại soái, đại soái không bao giờ bạc đãi bộ hạ chiến tử của mình.
Cát Thiên Phương dẫn bản bộ nhân mã rời thành, khôi giáp loạn xạ, cờ xí thì đi sau ngựa, rời thành mười dặm mới đứng lại đợi.
Một lão binh râu ria lởm chởm nhìn quân liêu tràn tới như thác lũ, hai chân run lẩy bẩy quỳ xuống, thấy Cát Thiên Phương vẫn đứng thẳng tắp thì nói nhỏ:
- Ngu hầu, phải quỳ.
- Quỳ làm gì?
- Ngu hầu, đầu hàng phải thế, ngài chưa đầu hàng, nhưng mỗ thì đầu hàng rồi, đúng là không phải đầu hàng, đầu hàng phải quỳ...
Cát Thiên Phương cắn răng quỳ một chân xuống, dù nhìn kỵ binh người Liêu làm rung chuyển đồi núi mà tái mặt, sợ huynh đệ trong thành không trụ nổi, nhưng vẫn luôn mồm chửi bới:
- Con bà nó, lão tử từ khi tòng quân tới giờ chưa phải quỳ, dù là đại soái duyệt binh cũng chỉ đấm giáp ngực, không ngờ tới đây phải quỳ trước người Liêu.
Tiêu Hỏa Nhi nghe bộ hạ bẩm báo, hạ lệnh dẫn Cát Thiên Phương tới, đưa mắt nhìn đội ngũ xộc xệch, tướng Tống thì run bần bật thì quay về xe ngựa của mình.
Ô Cốt Độc thúc ngựa tới hất hàm chất vấn:
- Thiên Quan thủ tướng Lang Thản đâu?
- Dạ, tướng quân ở cổng thành nghênh tiếp đại quân, còn một số kẻ chống đối cần xử lý.
- Không cần nữa, đại quân đã tới đây tất nhiên do bọn ta xử lý, ngươi đi trước dẫn đường đi.
Ô Cốt Độc nhìn thành trì đằng xa, hận không thể lập tức xông vào cướp bóc.
Cát Thiên Phương nơm nớp lo sợ đi đầu dẫn đường, mắt đảo loạn xạ, từ trung quân đi tới tiền quân, người Liêu quá nhiều, úng thành không chứa hết được, nghĩ tới đó bất giác thở dài.
Một viên tướng người Liêu đi bên cạnh giám sát hỏi:
- Ngươi thở dài cái gì?
Cát Thiên Phương nhanh trí đám:
- Đại quân nước Liêu quả nhiên uy vũ, người Tống không thể bì được?
Viên tướng nổi hứng hỏi:
- Ta nghe nói quân đội của Vân Tranh là đội quân thiện chiến bậc nhất Đại Tống, có phải thế không? Ngươi đã từng thấy chưa?
- Thấy rồi, có điều vẫn không hùng tráng bằng quân Liêu.
Viên tướng kiêu ngạo đáp:
- Đây là bộ tộc quân của Liêu thị bọn ta, là đội quân tinh nhuệ nhất Đại Liêu, tướng quân các ngươi biết điều lựa chọn đầu hàng, thoát được một kiếp nạn, nếu không thành phá, không kẻ nào trong số các ngươi sống được. Ồ, trường đao của ngươi trông không tệ, đưa ta xem một chút.
Cát Thiên Phương ngẩn người, cẩn thận nhìn quanh:
- Tướng quân, nếu ngài thích thanh đao này, lát nữa vào thành sẽ đưa người thưởng thức, giờ tiểu nhân phải mang theo nó thủ vệ tướng quân.
Viên tướng cười lớn.
Lang Thản lúc này đứng bên cổng thành mở rộng, khom người chờ đợi, một đội thám báo người Liêu phóng qua như gió, đi vào thẳng thành, Lang Thản hơi lắc đầu với bộ hạ, sau đó hô lớn:
- Cung nghênh thiên quân Đại Liêu vào thành.
Quân Tống trên tường thành vứt cờ xuống phía dưới, đồng thanh hô:
- Cung nghênh thiên quân Đại Liêu vào thành.
Ô Cốt Độc lúc này hoàn toàn yên tâm rồi, quay đầu bảo thân binh:
- Có bù lại được tổn thất ở Thần Vũ thành hay không thì trông vào cả các ngươi đấy, có tiền lấy tiền, không có tiền bắt người, bất kể già trẻ gái trai bắt hết.
Tiêu Hỏa Nhi đứng trên xe ngựa theo dõi, nhìn lên tường thành, đến khi thấy một đội quân Liêu lên tường thành vẫy kim lang kỳ mới hạ lệnh:
- Toàn quân vào thành!