Dựa vào đầu vào tường, chuyện hai mươi năm qua xuất hiện trước mắt như đèn kéo quân.
Năm xưa mình là thanh niên bừng bừng nhiệt huyết, từ biệt tân hôn thê tử, từ đó sinh tử chiến đấu ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm lại năm.
Thời gian quá lâu rồi, đã quên mất dung mạo xinh đẹp của thê tử, chỉ còn nhớ đôi mắt sáng như sao dưới ánh nến của nàng.
Tay bất giác nắm chặt cái túi gấm cũ nát, bên trong có một lọn tóc, không cần nhìn cũng biết, tóc trong đó màu đen nhánh, tóc nữ tử mười tám tuổi làm sao không đen?
- Gia quyến ở thành Thái Nguyên, vậy về thăm đi, chớ đợi thêm nữa, còn đợi hoa đào rụng xuống đất mất rồi.
Lý Đông Sở vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên mặc nho phục màu xanh, khí độ hơn người đứng xa xa nhìn mình. Người này khác tất cả mọi người trong quân ngũ, tóc tùy ý buộc cái đuôi ngựa, tay còn cầm cuốn sách, nụ cười thân thiện, nhưng đôi mắt sáng làm người ta không dám nhìn thẳng.
Quân doanh chỉ có một người như vậy.
- Đại trượng phu...
Lý Đông Sở hít một hơi, ưỡn ngực muốn nói những lời khảng khái, nhưng thanh niên kia cắt ngang: - Đại trượng phu trước tiên phải chăm lo cho cha mẹ vợ con không lo cơm ăn áo mặc trước mới có thể đi chết, nếu tâm đã bay đi, vậy đừng miễn cưỡng, quân tư mã bù cho ngươi mười ba năm bổng lộc, ta phê chuẩn rồi. Cầm lấy tiền về nhà bố trí lại gia nghiệp, quốc gia quyết không thể để thần tử lấy gia sản ra chi viện giữ biên cương.
- Ti chức đã nhận bổng lộc rồi.
- Mỗi năm ba đảm lúa mạch? Đó là bổng lộc của tiểu binh, không phải của chỉ huy sứ. Vân Tranh thong thả đi tới: - Bây giờ ngươi thay giáp trụ mới, chiến mã mới, vinh điệu của một chỉ huy sứ không thể thiếu cái nào, cho ngươi hai tháng nghỉ phép về nhà, nên báo ân thì báo ân, nên trả oán thì trả oán. Binh tướng trong quân của bản soái dù khi lên chiến trường hi sinh cũng không thể có tiếc nuối nào.
Lý Đông Sở kích động quỳ một chân xuống: - Thuộc hạ tuân lệnh.
Đến khi ngẩng đầu lên thì nam tử thanh sam đã đi xa rồi, chỉ còn tiếng ngâm bài ( Bạch Mã Thiên) của Tào Thực truyền lại.
Bạch mã đeo cương vàng, Lên tây bắc rong ruổi. Hỏi con nhà ai thế, Tráng sĩ đất U, Tinh? Xa quê từ thuở nhỏ, Vùng biên ải lừng danh. Sớm chiều đeo cung tốt, Cùng tên hộ xếp bằng. Vỡ đích trái tên bắn, Nát tiêu phải cung dương. Ngửa người cũng bắn trúng, Cúi thân chẳng chệch đường. Nhanh nhẹn hơn khỉ vượn, Khoẻ như báo thuồng luồng. Thành xa tin cấp báo, Giặc Hồ đã vào trong. Hịch từ phương bắc xuống, Dẫn ngựa lên đê trông. Giặc Hung Nô phải đuổi, Tiên Ty cũng đạp bằng. Hy sinh đầu mũi giáo, Tính mệnh ai xót thương? Cha mẹ không dòm tới, Thân con thật thê lương. Biên tên vào danh sách, Thân thích chẳng ngó ngàng. Bỏ thân vì nạn nước, Chết về thế là xong.
Lý Thường đứng ở cửa quân trướng nhìn cảnh cảm động đó từ đầu tới cuối, thấy Lý Đông Sở như đã sống lại, lắc đầu quay trở lại ghế ngồi. Lão phó Lý An pha trà nóng mang tới, Lý Thượng nhận lấy nhấp một ngụm, không ngờ bị bỏng, luống cuống đặt chén trà xuống, thấy Lý An rối rít quỳ xuống thỉnh tội thì xua tay: - Bỏ đi, là ta không để ý, không phải lỗi của ngươi.
- Con bà nó, rõ ràng thủ đoạn cao minh như vậy, còn bảo mặt này không bằng mình, có hơn trăm quan tiền, một bài thơ xa xưa mà làm thu được trái tim một mãnh tướng, thủ đoạn thì lão phu có, nhưng sự hào sảng này lão phu không học được, ài.
Nhiều năm chưa về nhà, Lý Đông Sở trải qua hưng phấn ban đầu lại trở nên sợ hãi, cảm giác thế giới trở nên xạ lạ, áo giáp mới, áo choàng mới, bội kiếm mới, lại còn bạch mã oai hùng, làm hắn như rơi vào mây mù, không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa. Đáng lý mà nói cũng là người va chạm nhiều rồi, bây giờ như thiếu niên choai choai lần đầu rời làng, ngồi đó như khúc gỗ mặc Hầu Tử chỉnh trang cho mình.
Hầu Tử chổ một bãi nước bọt lên hộ tâm kính của Lý Đông Sở, lấy miếng lụa lau tới bóng loáng mới dừng tay.
Lý Đông Sở cười khổ: - Ăn mặc thế này lên chiến trưởng thành mục tiêu cho tên đạn.
- Tất nhiên rồi, ai lên chiến trường lại ăn mặc ngu xuẩn thế này, giáp sáng choang, áo choàng đỏ rực, có mà mời gọi máy bắn đá tới. Nhưng mà hai mươi năm chưa về nhà, không trang trí trông uy phong một chút, không chừng bị tẩu phu nhân đuổi ra khỏi nhà.
Lý Đông Sở lấy trong lòng ra một thanh đao nhỏ, vỗ vào tay Hầu Tử: - Đây là chiến lợi phẩm ta thu được, nhìn thấy bên trên có đầu thú, người bị chết hẳn là chức vị không thấp, tặng ngươi, đa ta cho ta mượn bộ khải giáp này.
Hầu Tử không khách khí, cười hì hì nhận lấy, liếc về phía lều soái, t hấy Vân Tranh đang ở trong quân trướng an bài tướng sĩ vào Nhạn Môn Quan trú đóng, nháy mắt với Lý Đông Sở một cái, chạy biến đi một lúc, sau đó hai tay ôm hai cái vò đi ra, miệng còn ngậm một hũ nhỏ bọc lụa đỏ, trông có vẻ rất quý, đặt lên xe ngựa.
- Đây là rượu và trà của đại soái, ở kinh thành có tiền cũng chẳng mua được, mau chạy nhanh đi, nếu để Hàm Ngưu biết được sẽ nổi điên đấy.
Lý Đông Sở nghe thế sợ hãi muốn từ chối, nhưng Hầu Tử đã vỗ mạnh mông ngựa một cái, con ngựa trắng hí một tiếng phòng đi, mang theo ba mươi bộ hạ đều cưỡi ngựa trắng rời cửa trại.
Đi rất xa rồi Lý Đông Sở vẫn nhìn thấy Hầu Tử vẫy tay với mình.
Cùng lúc đó Cao Kế Tuyên cũng đang vẫy tay.
Bến tàu Đăng Châu, sóng lớn gió to, mười lăm chiếc thuyền lớn chậm rãi ra khơi, Cao Kế Tuyên cáo biệt Trương Đông Nghiêu, Cao Hoài Đức, Cao Nhạc... Chuẩn bị canh giữ Đăng Châu, đợi tin lành của họ.
Thạch Trung Tín thì lòng đầy âu lo: - Lão Thạch này đúng là vô dụng, nhưng chẳng lẽ Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Địch Thanh, Vân Tranh đều vô dụng, chuyện họ không nghĩ thành công, vì sao ông nhất định muốn thi hành.
Cao Kế Tuyên vuốt râu ung dung đáp: - Họ ghen tị thôi.
- Ghen tỵ? Địch Thanh biết chuyện, ngay trong đêm chạy tới phủ Hà Gian tọa trấn, còn Vân Tranh, vừa về nhà vài tháng, không dám ăn Tết đã chạy đi giữ Nhạn Môn Quan. Đó là hai vị danh tướng được thiên hạ công nhận, chỉ cần nhìn họ khẩn trương như thế là hiểu lớn chuyện rồi.
- Lại nhìn đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ cũng ngày đêm vận chuyển lương thảo, dù có trở mặt với Vương An Thạch ở chính sự đường cũng ưu tiên cho hai nơi ấy, cuối cùng tới Vương An Thạch cũng phải tạm hoãn phép lệnh của mình lại.
- Ừ, Lão Cao, chuyên này nếu ông không thành công, khiến nước Liêu cắn trả thì kết cục của ông sẽ rất thảm, tới khi đó đừng liên lụy bọn ta, ta chỉ chịu trách nhiệm cung cấp thuyền thôi.
Cao Kế Tuyên nhân biến rộng sóng nhấp nhô, rất lâu sau mới nói: - Bình hầu, ông nói đi, chúng ta phụng sự ai, quan gia hay vạn dân thiên hạ?
Thạch Trung Tín không chút do dự nói: - Tất nhiên là quan gia.
- Nếu đã là quân gia, ông nói xem vì sao chúng ta phải đi để ý suy nghĩ của người khác? Lần tập kích Da Luật Hồng Cơ này là do bệ hạ tự bày mưu, tự khởi động, tự hạ lệnh chấp hành, ông nói xem, bệ hạ muốn chứng minh mưu trí và vũ lực của mình, kẻ làm thần tử chúng ta chỉ còn cách hoàn thành bằng mọi giá thôi.
- Tể tướng có chức trách chấp chính, tham tri chính sự có chức trách phò ta đế vương thi hành, đại tướng quân có chức trách an định bốn phương. Đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Địch Thanh, Vân Tranh cũng là thần tử của đế vương, có lý do gì không làm theo ý muốn đế vương?
- Bình hầu, tại sao ông bỗng nhiên lại do dự, huân quý chúng ta là gia thần của quan gia, ông cứ tính xem ưu điểm của chúng ta là gì, ngoại trừ tuân lệnh bệ hạ một cách vô điều kiện, chúng ta còn cái gì? Phú quý của chúng ta đều cho tổ tiên vào sinh ra tử đổi lấy, hiện giờ chúng ta không có bản lĩnh đó, vậy chỉ còn một con đường vì quan gia bán mạng thôi.
- Ông nghĩ ta không biết chuyện này khó khăn trùng trùng à, cửu tử nhất sinh à? Cao Hoài Đức là đường huynh của ta, đám Cao Đăng là cháu ta, Trương Đông Nghiêu càng là danh tướng hiếm có của tướng môn chúng ta, đẩy họ đi nạp mạng, lòng ta như dao cắt.
- Nhưng không đi mà được à? Địch Thanh, Vân Tranh sắp thay thế chúng ta rồi, ông biết kết cục của bị thay thế là gì không? Bình hầu, ông biết không?