Tư Mã Quang bất chấp phép lịch sự lao tới đoạt lấy, liếc nhanh qua rồi cho vào lòng, lấy ra ý chỉ khác, nói như vừa trút được gánh nặng ngàn cân: - Hoàng hậu nương nương đưa nhầm, đây mới là ý chỉ cấp cho ngài... Truy tặng, cho, cho tổ mẫu ngài làm Thái An nhân …
Hàn Lâm cười khùng khục: - Đúng, đó mới là ý chỉ của hoàng hậu, ngươi còn chưa tạ ơn sao?
Vân Tranh hời hợt chắp tay về phía hoàng cung rất vô lễ, thấy Tư Mã Quang gần như kiệt quệ, sai Hầu Tử dìu hắn ta, mời cả Trương Phương Bình vào trại, một viên quan văn thuần túy cưỡi ngựa đi bao nhiêu dặm đường như vậy khác nào giết người.
Hàn Lâm chẳng ai mời cũng lẽo đeo theo sau, hộ vệ Vân gia thấy lão gia không nói gì nên không ngăn cản, nhưng đứng cách không quá mười bước, nỏ lên sẵn dây, chỉ cần có chút hành động khác lạ là ra tay ngay lập tức.
Vào trong trại, Tư Mã Quang luôn miệng nói mình sai, phát nhầm ý chỉ, Hàn Lâm đứng dựa cửa sổ cầm cành dâu ăn, Trương Phương Bình nhàn nhã ngồi thưởng thức lôi trà của Đậu Sa trại.
Hoàng đế rõ ràng muốn báo vệ hoàng hậu, Vân Tranh chẳng hứng thú truy cứu, Trần Lâm ngược lại hơi bị oan, biết hoàng hậu tùy ý hạ lệnh cho Vân Tranh thì vội sai Hàn Lâm đi giết Tào Tính, Tư Mã Quang mới là người hoàng đế phái đi vãn hồi đại cục, chỉ cần ý chỉ không tiết lộ ra ngoài, người ta sẽ không thể dùng chuyện này đàn hặc Tào hoàng hậu.
Tư Mã Quang thấy chuyện đã được khống chế, lén đút cho Vân Tranh một tờ giấy rồi cáo tử đi nghỉ, Vân Tranh mở ra xem, chỉ có hai chữ "luyện binh", nét chữ là của Trâu Đồng Minh.
Đây mới là ý muốn thực sự của Triệu Trinh, muốn Vân Tranh không cần để ý tới chuyện khác, chuyên tâm luyện binh.
Trương Phương Bình thấy Hàn Lâm không chịu đi, cáo từ đi trước, không ai muốn có dính dáng gì tới Trần Lâm.
Hàn Lâm nhổ cọng dâu trong miệng ra, nhìn Vân Tranh hừ một tiếng: - Đừng mang mặt người chết ra đây, ta mới bị chết thuộc hạ kìa, vả lại, ta giết Tào Tính là giúp ngươi, ngươi nói xem, ngươi có nghe ý chỉ hoàng hậu không?
- Nằm mơ, lão tử chinh chiến vì nước, không phải gia nô của họ Tào.
- Ta biết thế, nhưng ngươi không sợ người ta tính sổ à, sau này về triều vẫn phải đối diện với Tào gia, người ta là hoàng hậu, ngươi tránh nổi sao.
- Ta không định về Đông Kinh, đệ đệ ta sắp đi kiếm cái đảo cho Vân gia, đó là đảo hoang, còn nằm trong địa phận nước Liêu, các ngươi đừng có mà gây khó dễ. Vân Tranh tiết lộ trước, dù sao hành tung của mình và Vân Nhị cũng không thể dấu được, chẳng bằng thẳng thắn nói ra:
Hàn Lâm ngớ người chốc lát, chuyện Vân Tranh muốn ra đảo đã lưu truyền từ lâu không ngờ y đã bắt đầu thực thi kế hoạch đó: - Thảo nào vừa rồi ngươi ngông nghênh như thế, té ra là có đường rút nên bất chấp.
- Ông nhầm rồi, ta ngông nghênh vì ta có đủ thực lực và tư cách làm thế. Vân Tranh thủng thẳng cầm cốc trà lên uống:
Hàn Lâm chẳng biết nghĩ gì, ngây ra rất lâu thương cảm nói: - Đệ đệ ngươi sau khi ra đảo xây một cái đạo quán nhé, không cần lớn, chứa được Tam Thanh và ta là đủ.
Vân Tranh hơi nhíu mày, không đáp vội, muốn xem liệu đây có phải là một chiêu thăm dò của đối phương hay không.
- Hài nhi quân bọn ta dựa vào bệ hạ mà sống, nay bệ hạ cầm cự được bao lâu chẳng ai biết, bệ hạ nhân từ, cho bọn ta đám mật thám bọn ta mới có thể sống rời hoàng cung, một khi người ngự long đăng thiên, chủ tử mới xuất hiện, nhất định khó tránh được một cuộc thanh trừ lớn.
- Lão tổ tông sẵn sàng tuẫn táng, ông ta làm việc không cần lo hậu sự, nhưng bọn ta không thể, khi bệ hạ không còn, bọn ta là chó không chủ, vận mệnh mật thám là như thế.
Vân Tranh gật đầu: - Không thành vấn đề, nể tình nghĩa xưa, ta xây cho ông một cái am ni cô ở đối diện cũng được.
- Lão đạo không cần, Tiếu Lâm sinh thêm vài đứa con, để khi huynh đệ ta chết có người thờ phụng là thỏa mãn rồi, chuyện này dù thế nào ngươi cũng đã đắc tội với hoàng hậu, cẩn thận. Hàn Lâm nói xong nhảy ra ngoài cửa sổ, chớp mắt cái đã biến mất: Hàm Ngưu thấy Hàn Lâm đi rồi, lão gia chống cằm trầm tư, lặng lẽ rời khỏi phòng, tránh ảnh hưởng tới lão gia suy nghĩ.
Không lâu sau Vân Nhị đi vào nói: - Đại ca, tiểu tẩu tử phát hiện có kẻ theo dõi Hàn Lâm, với võ công của ông ta, không thể không phát hiện, không biết người của ai mà ông ta không dám giết.
- Xem ra Hàn Lâm đúng là gặp rắc rối thật rồi, tình hình của bệ hạ hẳn phải là rất tệ, hôm nay ông ta cố ý giết Tào Tính trước mặt ta là thăm do.
Vân Nhị ngồi xuống đối diện với Vân Tranh: - Tình hình có vẻ đã xấu đi, đệ muốn ra biển trước để bố trí, không có đường lui sẵn sàng, đệ không yên tâm.
Vân Tranh gật đầu: - Vậy đệ đi đi, làm sớm vẫn hơn, nhưng tới Hà Bắc đừng vội hành động, lựa chọn đội ngũ cho ổn thỏa đã, đây là chuyện vạn thế của Vân gia, không thể vội vàng, hỏi tẩu tử của đệ xem những ai có thể dùng. Đại ca chỉ cần không làm phản, kẻ nào muốn đối phó với ta cũng phải cân nhắc hậu quả.
Vân Nhị đi rồi, Vân Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người chỉ quan tâm tới ý chỉ của hoàng hậu, không ai để ý tới vấn đề ở Kiến Xương phủ, vấn đề ở đó rốt cuộc phải có người giải quyết, Tư Mã Quang là thư sinh tất nhiên không phải, xem ra còn có người tới nữa, thế này thì náo nhiệt rồi.
Trương Phương Bình đi qua thư phòng của Vân Tranh ba lần, tới lần thứ tư không nhịn được đi vào, day huyệt thái dương: - Lão phu hối hận năm xưa đưa ngươi vào quân đội rồi, thà để tiểu tử ngươi nhởn nhơ ăn chơi làm người ta đỡ đau đầu, về Thành Đô một tháng lại phải vội vàng chạy tới đây dẹp loạn, ngươi thương nắm xương già này với được không?
- Giờ lão phu hiểu chút tình cảnh của Bàng Tịch và Hàn Kỳ, ngươi làm người ta yêu không được, hận không xong.
Vân Tranh chuyển sang khuôn mặt vui vẻ: - Phủ tôn ngài bôn ba vất vả, thế nào cũng phải uống một phen, vừa rồi có chuyện nên thất lễ, năm ngoái chuyết kinh có ủ một ít rượu đào, giờ uống là vừa vặn.
Trương Phương Bình thấy mình vừa lộ ra chút ý tứ, Vân Tranh đã thẳng thừng từ chối, đánh thở dài không chuyển lời của Bàng Tịch nữa. Tư Mã Quang ngủ nửa ngày trời, lúc này đang ngắm nhìn mây mù vấn vít rặng núi xa tấm tắc liên hồi, Vân Nhị một thân nho phục trắng muốt dìu bên cạnh, bộ dạng thanh niên thật thà ở bên cạnh kể cho hắn ta nghe điển cố trong vùng.
- Truyền văn nói Thục quốc thừa tướng Gia Cát Võ Hầu khi tiến quân Nam Chiếu bình loạn chính là đi qua Ngũ Xích Đạo trước mắt chúng ta, đại quân đi trong rừng, vấn đề lớn nhất là nguồn nước. Ngài đừng thấy trong rừng khắp nơi là nước, nhưng không phải cái nào cũng uống được, vì lá rụng lâu năm chồng chất tạo thành chướng khí, người uống vào nhẹ thì bệnh dịch, nặng thì trúng độc.
Tư Mã Quang vuốt chòm râu ngắn cảm khái: - Tiền nhân từ Trung Nguyên khai thác sinh tồn tới nơi này, không biết hi sinh bao nhiêu mà kể.
Lục Khinh Doanh váy vải tạp dề mỉm cười bê lên hũ rượu đào ngọt thơm, Tịch Nhục cũng bày đủ món đặc sản của Vân gia đầy một bàn.
Trương Phương Bình nói với Tư Mã Quang: - Lão phu nhờ Quân Thật đấy, nếu không ta là ác khách tới nhà không được đãi ngộ thế này đâu.
Tư Mã Quang cười: - Năm xưa Bành Lễ tiên sinh dẫn Vân Việt và Tô Thức tới phủ luận học vấn, ta chẳng qua chỉ nói một câu, còn nhỏ quá thông tuệ, chưa chắc có kết quả tốt, thế là bị hai đứa chúng nó xúm vào chỉ trích chuyện hồi nhỏ, thật xấu hổ. Nay xem ra năm xưa ta thực sự sai rồi.
- Vân huynh, lệnh đệ học thức vững vàng, không phải hạng thích khoe khoang thông tuệ có thể sánh bằng.
Vân Tranh nghiêm mặt nói: - Vân Việt giờ vẫn là nửa cái bình nên kêu vang chút thôi, học vấn vô bờ, Quân Thật tiên sinh chớ chiều hư nó.