Còn chưa ăn cơm xong, hai lão đầu tử gầy khô như xác di động bị đám Bành Cửu, Lương Tiếp trói chặt đưa tới trước mặt Vân Tranh, cả hai lão già vẫn không ngừng chửi rủa: - Lũ quan lại chó má, giết lũ sâu một hút máu người, lão tử mang cái mạng hèn này đổi lấy mạng một tên quan vẫn lời chán.
Hai lão già quanh đi quẩn lại chỉ biết chửi vài câu đó.
Vân Tranh nhíu máy, không nghĩ cũng biết chuyện này là sao, đá Bành Cửu một cái: - Cút xéo, muốn chết thì treo cổ, đập đầu vào tường ấy, mới ăn được vài bữa đã chết rồi, không thấy lỗ à?
Bành Cửu cười khì khì: - Tướng chủ nhân từ, vậy để tiểu nhân đi dặn bọn chúng, nói ngựa Hàn tham quân bị kinh động, xảy chân ngã chết, tướng chú yên tâm, không tên nào hé răng nửa lời đâu, tướng chủ cứ yên tâm, lúc đó tướng chủ đi thị sát lò gạch không ở doanh, không biết gì, dù bên trên nghi ngờ cũng đành chịu.
Người khác chịu chứ Trương Phương Bình đừng hòng, lão già đó không cần chứng cứ, chuyện này phải xử lý kín kẽ, cũng may không khó: - Các ngươi chuẩn bị, chúng ta đi tiễu phỉ, tham quân đại nhân áp tiền về Thành Đô, bị phỉ tặc bắt được, dìm chết dưới bùn, cho nên chúng ta đi báo thù, các ngươi chuẩn bị mau lên, gần đây có Triệu Công sơn, chỗ đó nghe bảo có không ít đạo tặc.
Phỉ tặc, cường đạo là thứ đặc sản phố biến của Đại Tống, muốn là có.
Đạo phỉ trên Triệu Công sơn và Oa Ngưu sơn nhiều như lông trâu vậy, nhất là cường đạo Triệu Công sơn, nghe đâu béo tới chảy mỡ rồi.
Lương Tiếp, Bành Cửu nghe vậy đều tái mặt, run lẩy bẩy, tới bên Vân Tranh, gian nan nói nhỏ: - Tướng chủ, sương quân bao năm rồi chưa thao diễn, toàn làm khổ sai, dùng đao thế nào cũng không biết, làm sao mà đánh trận được?
- Huống hồ, Triệu gia tam pháo trên Triệu Công sơn không phải là phỉ tặc bình thường, chúng là phỉ tặc có tiếng trong vùng, chỉ cần nghe thấy ba tiếng táo nổ là bọn chúng từ trong núi hùng hổ xông ra, đốt phá cướp bóc như chốn không người, tri phủ các đời đều muốn diệt chúng, nhưng chúng quá giảo hoạt, khi triều đình phái quân tới thì chúng trốn sâu vào núi non hiểm trở, đại quân đi là tiếp tục ra họa hại nhân gian, không ít thôn làng ngoài đóng thuế cho quan phủ còn đóng thuế cho chúng để được bình an. Bành Cửu sợ gia chủ không hiểu sự đáng sợ của mấy kẻ này, giải thích tỉ mỉ: - Bọn chúng có ba huynh đệ, Lão Đại giỏi sử dụng trảm mã đao, có cái dũng một địch trăm, Lão Nhị dùng phi trảo, nghe nói có thể móc tim người cách mười bước, Lão Tam là tên què nhưng càng lợi hại, thậm chí là tên lợi hại nhất, danh tiếng của bọn chúng đều do lão tam mà có, ba bọn chúng là huynh đệ kết nghĩa với Hắc Hổ của Nguyên Sơn, ác danh lừng lẫy.
Vân Tranh vỗ trán, cái này Hoa Nương đã nói một lần rồi, xem ra mình và đám đạo phỉ này cũng có chút duyên nợ đây.
Bành Cửu tưởng tướng chủ đã chịu nghe, nói thêm: - Triệu Công sơn gần phủ Thành Đô như vậy, ai chẳng biết cái họa hại này phải trừ, nhưng trừ không được, Vĩnh Hưng quân bị người ta đánh tan tác rồi, cấm quân không làm gì nổi, Giáp Tử doanh chúng ta thực chất chỉ là một đám lao dịch, liều mạng đi đánh bọn chúng khác nào lấy bánh bao nhân thịt ném chó, có đi không về.
Vân Tranh gật gù, sai thả hai ông già ra, lấy bản đồ đập Đô Giang xem, gõ gõ vị trí Triệu Công sơn, suy nghĩ rất lâu rồi cười híp mắt nhìn Bành Cửu và Lương Tiếp nói một câu rất không liên quan: - Các ngươi có biết đóng kịch không? Chuyến này muốn kiếm được tiền phải dựa vào kỹ năng đóng kịch của các ngươi đấy.
Thỏ khôn đào ba hang, tất nhiên rồi, thỏ chỉ đào một hang sẽ bị sói ăn sạch, cho nên muốn sống khoái hoạt mà không có ba cái hang là không được.
Phạm vi khoái hoạt của Vân Tranh rất rộng, ví dụ như hôm nay giết tên tham quân mà y chướng mắt kia, cho nên y cũng cần ba cái hang. Đậu Sa huyện là cái hang đầu tiên, Thành Đô nên là cái hang thứ hai, cái hang thứ ba ở đâu thì cần lựa chọn kỹ, nói tóm lại là Vân Tranh định đào hang lỗ chỗ ở Đại Tống, như thế tha hồ mà sống khoái hoạt.
Tất nhiên cái gì cũng phải có giá.
Đạo phỉ Triệu Công sơn chết là cái chắc rồi, nếu chỉ là đạo tặc vớ vẩn thì lên giết vài tên "báo thù", tiện thể luyện quân, hi vọng sau này bọn họ giết cường đạo thành quen cũng giống như đám Thương Nhĩ thì quá tốt, vừa có tinh binh, lại vừa giúp bách tính loại bỏ họa hại. Giờ thì đám cường đạo Triệu Công sơn cường đại như thế, tức là nhiều tiền tài lắm, lão tử có thêm vốn đề về quê hương, trừ đi họa ngầm cho Hoa Nương, một cục đá trúng nhiều con chim.
Mục tiêu lớn thì cần chuẩn bị đầy đủ kỹ càng.
Vân Tranh cực kỳ thích câu danh ngôn, cơ hội là giành cho người có chuẩn bị, y làm việc luôn tuân thủ phương châm này.
Trên đời này đội quân mạnh nhất không phải là đội quân có võ công cao nhất, mà là đội quân tuân lệnh và liều mạng, tuy không nói đánh đâu thắng đó, nhưng diệt một đám thổ phỉ là đủ rồi.
Còn ba huynh đệ Triệu tam pháo, tên mật thám đáng thương Tiếu Lâm kia gần đây đang mất tự tin, cho ông ta một cơ hội, mình đúng là người tốt, ha ha ha...
Vân Tranh cũng giống Hoa Nương, khi có tiền chả biết làm gì, nhưng cực kỳ hưởng thụ quá trình kiếm tiền.
*** ***
Trương Phương Bình lại lần nữa tới Giáp Tử doanh, vì tham quân ông ta phái đi chết rồi, Vân Tranh báo lên chỉ nói thế, không giải thích nguyên nhân, qua loa hời hợt vài câu, nói mình sẽ xử lý tốt mọi chuyện, đại soái không cần lo.
Tô Tuân biết ngay Vân Tranh bắt đầu báo thù rồi, vì y có ân oán trực tiếp nhân với Hàn tham quân, thế nên chuyến đi này cáo bệnh ở nhà tránh khó xử.
Mưa lớn cuối cùng đã đổ xuống Thành Đô, hơn nửa năm không có mưa, bây giờ mưa xuống như để bù lại, cả thế giới bị bao phủ trong màn mưa trắng xóa, xe của Trương Phương Bình gian nan đi trên đường, lần này ông ta mang theo 500 Vĩnh Hưng quân, ông ta nghĩ thế là đủ trấn áp 1000 tên phế vật rồi.
Nhìn nước ở đập Đô Giang chảy ầm ầm qua cổng thoát lũ, Trương Phương Bình rất hài lòng với công việc của Vân Tranh, ít nhất ở việc này y làm hoàn mỹ.
Nhìn quân doanh trong cơn mưa lớn, lại gật đầu cái nữa, đây là đơn vị quân đội có chỗ đồn trú thích hợp nhất, không chỉ có tường bao, còn có lầu gác, quân tốt đi tuần. Trước khi tới đây Trương Phương Bình đã hạ lệnh Vân Tranh giải trừ vũ trang, không được rời doanh trại nửa bước, cho nên Vân Tranh và hơn một nghìn quân tốt tay không đứng ở cửa quân doanh, mặc cho cơn mưa như trút tàn phá.
"Chẳng lẽ mình nghi nhầm y rồi?" Nếu như Vân Tranh kiếm lý do đại loại như tham quân ngã ngựa mà chết, ông ta không làm gì được, nhưng đợi cơ hội nhất định trừng trị y, ông ta không chấp nhận để thuộc cấp qua mặt.
Nhưng Vân Tranh lại báo lên là tham quân bị chết, đồng thời mười chín quân tốt gặp nạn, nói là lỗi của mình, đó là tâm thái thản nhiên, không phải của kẻ giết người. Lệnh giải trừ quân bị cùng năm trăm quân sĩ tới đây là để Vân Tranh có cảm giác lầm là âm mưu bị bại lộ, nếu y bỏ trốn, ông ta phát công văn truy nã ngày. Lại lần nữa Vân Tranh không làm theo dự đoán của Trương Phương Bình đứng đợi kiểm duyệt.
Dù thế nào quyết tâm lúc ở Thành Đô của Trương Phương Bình giờ đã không còn kiên quyết nữa.
Trương Phương Binh ném áo tơi trên người, một mình cưỡi ngựa đi vòng quanh đám Vân Tranh, dừng lại nói: - Cho ngươi một cơ hội, nói thật ra vì sao Hàn tham quân chết, niệm tình ngươi có công, ta sẽ tha cho tội chết.
Vân Tranh ngẩng mặt đẫm nước mưa, chất vấn ngược lại: - Đại soái vì sao không hỏi nguyên nhân mười chín quân tốt gặp nạn mà chỉ hỏi Hàn tham quân, chẳng lẽ mạng của quân tốt thì không đáng tiền.
Trương Phương Bình ngớ ra, ông ta nghe ra lửa giận trong câu hỏi này, mà không phải sợ hãi, hơn nghìn cặp mắt nhìn chằm chằm vào, cũng thấy vừa rồi hỏi câu không hay lắm, hắng giọng hỏi lại: - Vậy ngươi nói cho bản quan, vì sao những quân tốt đó chết?