- Nói sớm, còn cần nói à? Ta đã tự mình làm mẫu trước rồi, ông hỏi tới chuyện thợ dệt nhà ta chẳng lẽ không có chút cảm xúc nào? Một mình Vân gia giúp tri phủ đại nhân nuôi sống bốn năm trăm người, còn ông ta vừa mới gặp mặt lại coi ta như gian thương, ta nói được cái gì? Cách này truyền ra, uy hiếp một chút, đại hộ khác đương nhiên không muốn làm như nhà ta, nhưng nuôi sống thợ trong nhà tám phần làm được.
- Những người đó không có việc làm, ông thấy rồi, ta sai họ tùy ý đào đất, không cần có thành tích, chỉ cần nuôi dưỡng tính chăm chỉ tránh lâu ngày làm việc sinh lười biếng, tránh nhàn cư vi bất thiện là được. Ta cần gì tự mình ra ruộng đào giếng, còn bắt cả tiểu đệ ta giúp, ta ghét bẩn, ông còn lạ gì. Giờ ông thấy Vân gia dùng một giọt nước Dân Giang nào không, có thấy Lục gia, rồi nhà đồng song của ta đều đào giếng không, sao các người không chịu nhìn xem bách tính làm gì, cứ ý mình mình làm? Lúa mì Quan Trung là thứ chịu hạn tốt, Vân gia ra sức mua về, nhìn thế còn không hiểu?
- Ta chỉ là quan nhàn tản, kém tri phủ đại nhân mười vạn tám nghìn dặm, dám mở miệng dạy ông ta làm việc à?
- Còn tiên sinh ngài, mỗi việc ta làm đều bày ra trước mắt ngài rồi, ngài chỉ biết vỗ tay khen ngợi, sao không biết giúp tri phủ đại nhân thực thi? Bây giờ tới trách ta là hà cớ gì, việc trong phận sự của các vị, làm không xong lại đi quở trách người khác, vậy là sao?
Vân Tranh nổi giận đùng đùng, lễ nghi cũng quên hết, phất tay bỏ đi luôn, giờ mọi việc đã thành kết cục không thể tránh, nói gì cũng muộn, chỉ mong tiếp tục hạn hán, nếu không mùa mưa tới mà gạo chưa thu hoạch xong, Trương Phương Bình cũng chưa vớt được đá dưới sông lên thì phiền to.
Đây gọi là nhiệt tình nhưng ngu dốt hại chết người, bi thương một điều là những vị quan "tốt" như vậy ở Đại Tống quá nhiều, còn quan viên tinh thông thực tế, hiểu thực tế quá ít.
Vì sao? Triệu Phổ nói nửa bộ luận ngữ đủ trị thiên hạ, bố lếu bố láo, ông ta ngay bệnh trĩ còn chả trị nổi thì nói chó gì tới dân tình sự cố thiên biến vạn hóa. Vân Tranh đang đươc Bành Lễ tiên sinh dạy theo phương thức của thời này, nên y biết, muốn đọc thuộc lòng vanh vách, hiểu thấu đáo, thì chẳng còn thời gian làm gì nữa, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ là hoàn toàn không phải câu nói khoa trương.
Loại người như thế khi đỗ đạt, trước tiên làm quan thân dân, lấy bách tính ra rèn luyện, đến khi thuần thục, có thể quản lý địa phương rồi thì thăng tiến đi làm quan các, thế là bách tính thiệt thòi vô ích, sau đó tới đợt người đọc sách nữa tiếp tục lấy bách tính ra rèn luyện, cho nên bách tính là đá mài đao của quan viên.
Vân Tranh trút hết được khó chịu trong lòng ra, lòng nguôi đi phần nào, giờ phiền toái là của Tô Tuân, không phải của mình nữa, chẳng trách khi người ta buồn bực lại tìm đối tượng tâm sự, lấy Tô Tuân phát tiết lửa giận tốt nhất, dù ông ta vô tội, nhưng trước mặt Trương Phương Bình, Vân Tranh không dám chửi cho đã mồm như vậy, quan uy của thứ danh thần đó không phải nói chơi, mẹ nó triệu kiến mình còn gọi theo một đống quan binh.
Lại đi xuyên qua một ruộng dâu, nhìn thấy hai cái chân của Tịch Nhục, ba cái đầu gối lên đó, không biết nàng đang kể chuyện gì mà cả ba đứa đều nghe chăm chú, có điều nhìn Tô Thức đang dùng trân cố móc cái hũ nước ô mai treo trên cây thì biết nó căn bản không nghe kể chuyện.
Đi ra ngoài, phó dịch Vân gia đã mắc màn ngủ nghiêng ngả, say sưa, còn Thương Nhĩ, Thương Hổ thì xách đèn lồng đi tuần tra xung quanh, bọn họ đã ngủ ban ngày rồi.
Năm hạn hán đến cả tiếng ếch kêu cũng ít, đêm tối có phần tẻ nhạt, trăng trên treo trên trời như cái lưỡi liềm, đang đầu tháng, trắng mới xuất hiện còn có chút hư ảo, có câu trời quầng mưa ba canh, trăng quầng gió giờ ngọ, xem ra sau giờ ngọ ngày mai sẽ có gió, mong là thế, tạm xua đi cái nóng ở đây cho bách tính dễ chịu hơn một chút cũng tốt rồi.
Rừng dâu thoải mái nhất là qua nửa đêm, gió mát hiu hiu, đom đóm nhấp nháy bay qua bay lại ngoài màn, Lục Khinh Doanh dậy uống trà bị cảnh đẹp trước mắt làm ngây ngất, si mê đưa tay định bắt đom đóm thì Vân Tranh ngăn lại.
Vân Tranh nhỏ giọng lắc đầu:
- Đừng kinh động chúng, những cái đèn lồng nho nhỏ này bay qua bay lại mới đẹp, mà chúng phải phát sáng lúc mặt trời lặn, sao giờ vẫn còn.
- Chắc là trời nóng quá.
Vân Tranh há miệng cười, gật mạnh đầu rất tán đồng ý kiến của lão bà, hai người lại nằm xuống, nhìn trời sao cách màn mỏng, tay nắm tay, đều thấy nội tâm bình an vô cùng.
- Chàng sắp đi Ngân Xuyên rồi, biết bao giờ mới về chứ?
Lục Khinh Doanh rầu rĩ nói:
- Ít nhất nửa năm.
- Nhà ta không thiếu tiền, phu quân đừng đi, chàng không phải người hám lợi, tội gì mà bôn ba vạn dặm?
- Nhà ta không thiếu tiền nhưng bách tính Thành Đô thì thiếu, ta lo vụ chiêm lại có thiên tai, bách tính lúc ấy không còn khả năng chống chịu nữa, mùa đông năm nay khả năng cũng là mùa đông dài nhất, nể tình thợ dệt mang cơm hoa hòe hôm nay, ta nên làm hết sức có thể vì họ. Có người nói, trách nhiệm của sĩ tử là vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì thánh nhân kế thừa tuyệt học, vì vạn thế lập nên thái bình. Ta là người theo đạo trung dung, vậy thì chọn lấy vì dân sinh lập mệnh đi.
Lục Khinh Doanh ôm lấy cánh tay trượng phu, trái tim hoan hỉ sắp nhảy ra ngoài, nàng thích trượng phu hùng tâm tráng chí như vậy, trượng phu là người có tiết tháo cao thượng, chỉ là cách hành xử quá khác biệt, người đời không hiểu thôi, chẳng cần, trượng phu nàng là độc nhất vô nhị mà.
Trời đêm phủ khắp màu đen
Tỏa sáng những tinh tú lấp lánh
Đom đóm bay, đom đóm bay
ngươi đang nhớ tới ai
Tinh tú trên trời cao rơi lệ
Khắp đại địa hoa hồng ủ rũ
Gió đêm lạnh gió đêm lạnh
Chỉ cần có ngươi bên cạnh
Đom đóm bay, hoa say ngủ
Từng cặp từng đôi rất đẹp
Không sợ đêm tối chỉ sợ lẻ bạn
Chẳng ngại mệt mỏi hay không
Vân Tranh hát bài ( Trùng Nhi Phi) dỗ cho Lục Khinh Doanh ngủ, bản thân lại chẳng ngủ nổi nữa.
Y cũng không hoàn toàn cao thượng như Lục Khinh Doanh nói, tất cả là vì có cơ hội đi xem cái thành phố nhỏ mình sống nay ra sao, ý định này đã cất giữ trong lòng rất lâu, khi nghe tin tức về Tây Hạ thì không áp chế nổi nữa, cho dù biết cảnh không còn mà người cũng mất, y không thể không đi một chuyến.
Ngủ rất khuya nhưng vẫn dậy sớm, Vân Tranh húp bát cháo loãng, ăn nửa lồng bánh bao nhân hẹ, lo nói chuyện có mùi hôi, còn nhai thật nhiều lá trà, nếu Trương Phương Bình thực sự đặt bách tính lên đầu, ông ta sẽ tới bái phỏng.
Ngồi ở đại sảnh từ sáng sớm tới giữa trưa cũng chẳng ai tới nhà.
Lục Khinh Doanh bận đi chiếu cố tằm rồi, một mình Tịch Nhục làm không xuể, lại tới lúc tằm con nhả tơ, không rảnh để ý tới trượng phu.
Buổi trưa chẳng muốn ăn, ăn qua loa hai cái bánh bao, trời thì nóng nực mà phải mặc nguyên bộ trường sam cài kín cổ, mồ hôi đẫm sống lưng, Vân Tranh vẫn ngồi im không nhúc nhích, người Vân gia không biết đại thiếu gia làm sao, chỉ thấy mặt y như trời sắp đổ mưa, ai nấy tránh thật xa, chăm chỉ làm việc, truyền thống ngủ trưa cũng bỏ.
Mặt trời sắp lặn xuống núi, tiếng vó ngựa phá vỡ tĩnh lặng của thôn quê, Vân Tranh mở mắt ra, đứng dậy ra ngoài nghênh tiếp.
Đứng trước cổng là một đám binh sĩ, người đứng đầu thấy Vân Tranh lập tức quỳ một chân xuống, đồng thanh hô:
- Bái kiến tướng chủ.
- Tướng chủ?
Cơ mặt Vân Tranh không ngừng co giật, tích tắc y đã hiểu ra, không xong trúng kế người ta rồi, chỉ có tên tri phủ kiêm phòng ngự đại sứ mới có thể tùy tiện bổ nhiệm võ quan không quá thất phẩm sau đó báo triều đình phê chuẩn.
Võ Thắng quân bộ quân đô ngu hầu chính là quan hàm mới của Vân Tranh.
- Mới tướng chủ nhận ấn tín, lập tức nhậm chức, tiểu nhân là tùy viên được phái tới theo hầu đại nhân.
Hầu cái con khỉ, lũ chó má này tới giám thị mình thì có,
Trong khi Vân Tranh đứng như trời trồng thì Lục Khinh Doanh cực kỳ vui mừng, tài hoa của trượng phu rốt cuộc đã được triều đình thừa nhận, cũng phải thôi, chỉ là võ quan tòng thất phẩm vẫn bé quá, chức đô giam phủ Thành Đô mới xứng, ít nhất thì bây giờ mình là phu nhân quan gia rồi, có thể về nhà khoe với đám tỷ muội đồng phục phu nhân.
- Lão Liêu, thưởng!
Quản gia Lão Liêu cũng hết sức cao hứng bê một cái khay tiền đồng ra khao thưởng binh sĩ, đám binh sĩ được tiền, luôn miệng nói:
- Tạ ơn phu nhân.
- Tiểu nhân thề bảo vệ chu toàn cho đô ngu hầu.
- Phu nhân cứ yên tâm.
Bốn xung quanh ai nấy hân hoan vui mừng, trong lòng Vân Tranh lửa giận cao muôn trượng, Nhạc Phi và Tông Trạch bị quan văn hại chết như thế này đây, một người bị mười hai đạo kim bài triệu hồi, giết chết ở Phong Ba Đình, một người trước khi chết còn rống lớn "Qua sông!"
Quan văn không giết quan văn, nhưng quan văn giết võ tướng thì không bao giờ chùn tay, Trương Phương Bình thân là trưởng quan tối cao ở Thành Đô, có đại quyền sinh sát với thuộc cấp, nói cách khác chức thừa phụng lang của Vân Tranh do lại bộ ân chuẩn, ông ta không giết nổi, có tội phải đưa tới phủ Khai Phong, nhưng giờ thăng cho Vân Tranh lên hai cấp thành một tên võ tiết lang ngu hầu dưới quyền thì có thể chém đầu trước báo lên sau.
Tuyệt đối sẽ không có một tên ngôn quan ngự sử nào đi kêu oan cho võ chức bé tẹo.
Đầu óc choáng váng, Vân Tranh thậm chí còn nghe được tiếng cười đắc ý của Trương Phương Bình:" Nếu ngươi là bách tính, ta không làm gì được ngươi, ngươi là quan văn, lão tử phải nhịn ba phần, ha ha ha, giờ ngươi là một tên quân hán, chỉ còn phận bán mạng cho ta, nếu không, lão tử chặt đầu ngươi."
- Tướng chủ, chúng ta có quân lệnh, ngày mai mặt trời mọc phải tới quân doanh Võ Thắng quân điểm danh, ba hồi trống không tới, chém!
Tên đầu lĩnh tùy tòng nhỏ giọng thúc giục, từ nơi này tới quân doanh Võ Thắng Quân phải đi tám mươi dặm:
Vân Tranh thở hắt ra một hơi, cố trấn tĩnh hỏi:
- Quân luật Đại Tống từ khi nào nghiêm khắc như thế, ba hồi trống không tới chém là khi lên trận mới dùng, sao dùng vào lúc này?
Tùy tùng thấy Vân Tranh tuổi tuy nhỏ, nhưng từ quan văn chuyển quan võ, thường là con cháu thế gia, từ tòng bát phẩm thăng liền hai cấp lên tòng thất phẩm, không có chỗ dựa không được, quan văn thông thường chuyển chức chỉ tăng một cấp thôi,đi theo tướng chủ thế này là có bóng mát để hưởng thụ rồi.
- Bẩm tướng chủ, bình thường thì là thế, nhưng phòng ngự sứ đang ở quân doanh nên khác.
Vân Tranh gật đầu nhắm mắt lại, đã hiểu cảnh ngộ của mình rồi, giỏi cho danh thần, hay cho danh thần, chăn dân trị nước thì cùng kế, hại người thì vô cùng cao minh.