Hầu Tử lập tức uất khuất la toáng lên: - Tiểu nhân làm sao lại không có mộng tưởng, khi cùng Hàm Ngưu ở trong sơn động đã có rồi.
Hàm Ngưu gật đầu xác nhận: - Hầu Tử nói muốn nhìn thân thể nõn nà của Hoa Nương, còn chảy nước dãi nói nếu ôm ngủ sẽ rất thoải mái.
- Không, không phải! Hầu Tử vội vàng nhảy tới bóp cổ Hàm Ngưu, tên này muốn giết mình sao: - Lão gia, mộng tưởng của tiểu nhân là có một gian nhà lớn, có mấy chục người hầu hạ, ăn sung mặc sướng.
Lương Tiếp không hiểu cười hô hố nói vào: - Bao năm qua ngươi tích góp không ít tiền, mua cái nhà to với đóng phó dịch khó gì nữa, đâu gọi là mộng tưởng, còn không bằng mộng tưởng đầu tiên.
Hầu Tử muốn khóc tới nơi rồi, lão gia ở loại chuyện này cực kỳ hẹp hòi, thù vặt kinh người luôn, chưa kể chẳng may truyền tới tai Tiếu Lâm nữa thì hắn chết chắc.
Quả nhiên Vân Tranh cười nhạt: - Thứ gì dễ có được Hầu Tử coi thường, tốt, về nhà ta sẽ bảo phu nhân, chưa gả Tiểu Trùng vội, đợi ngươi có được cái nhà lớn nha hoàn phó dịch đầy đủ đã, khi đó mới gả Tiểu Trùng đi, Tiểu Trùng là thịt trong lòng phu nhân, giữ thêm vài năm nữa, ta cũng sẽ bảo Lão Liêu, sung công bạc của ngươi.
Hầu Tử không dám coi lời của lão gia là đùa, muốn cầu xin lại không giám, trông tội nghiệp vô cùng, đám người độc ác kia thấy thế mới không trêu nữa, nhưng chuyến này về có cưới được Tiểu Trùng không thì phải xem tạo hóa rồi.
Hơn ngăn nghìn binh tốt thuần kỵ binh, tốc độ hành quân tất nhiên là thần tốc, chỉ một ngày đã từ Tần Châu tới Trần Thương, khi vào đại doanh ở Kê Minh sơn thì trăng đã lên đỉnh núi.
Vân Tranh kệ đường xa mỏi mệt, vội vàng đi thăm Bao Chửng bệnh nặng.
Thân thể con người rất kỳ quái, lúc sự vụ bận rộn, tinh thần khẩn trương thì bị chà đạp thế nào cũng chịu được, nhưng một khi tinh thần thả lỏng là bệnh tật bám lấy, một bệnh cảm gió nho nhỏ thôi mà đánh gục ông già cứng đầu này rồi. Vân Tranh đi vào gian phòng đơn sơ, chỉ có ngọn đèn dầu, không có người hầu kẻ hạ, chỉ thấy Bao Chửng chỉ còn da bọc xương thì thất kinh, nắm lấy tay, lạnh toát, hỏi gấp: - Bao công, thế này là sao?
Bao Chửng yếu ớt cựa mình ngồi dậy, dựa lưng bào gối: - Còn vì sao, chịu được khổ nhưng không hưởng được phúc thôi, nghe thấy tin báo của Vân hầu ngài, uống chút rượu, thế là nằm không dậy được nữa. Tiểu tử, giỏi lắm, có trận chiến này tây bắc có thể bình yên mười năm.
Vân Tranh nắm chặt tay ông ta: - Một Tàng Ngoa Bàng là kiêu hùng thời nay, lần này tuy Tây Hạ nhìn có vẻ tổn thất lớn, nhưng chính là chiến lược của hắn, hắn chỉnh hợp Tây Hạ thành công, nắm trọn đại quyền trong tay, một Tây Hạ còn mạnh hơn thời Lý Nguyên Hạo sẽ xuất hiện.
- Cho nên ta không định cho Tây Hạ mười năm liếm vết thương, ngài phải nhanh chóng khỏe lại, không có ngài ở sau lưng trù lương, sống lưng ta lạnh toát.
Bao Chửng cười khổ, giọng thều thào: - Không được nữa rồi, lần này lão phu khó qua được, lão phu biết.
- Bao công đừng bi quan, hiện Đại Tống mọi thứ mới chỉ bắt đầu, chiến thắng cho quân binh các nơi thêm tinh thần, đây là cơ hội tốt để chúng ta dùng binh.
Bao Chửng xua tay, giọng to hơn: - Không, không được, vừa trải qua thiên tai, bách tính khổ cực lắm rồi, không thể có chiến sự được nữa, phải để bách tính dưỡng sức.
- Ngài đừng lo, ta đang thử nghiệm một loại cung ứng hậu cần mới, đó là trói thương cổ vào chiến xa của ta, đại quân tới đâu, nơi đó thành thương lộ, như thế có thể lấy chiến tranh nuôi chiến trành, hình thành vòng tuần hoàn tốt đẹp, đại quân có thể chinh chiến không ngơi nghỉ.
Bao Chửng ho khù khụ, ngồi thẳng dậy quát: - Đó là chiến xa của Đại Tống, không phải của Vân Tranh ngươi, thương cổ, sĩ tốt, con dân đều là của Đại Tống, ngươi chỉ là người chỉ huy, không phải là người sở hữu. Ngươi phải phân rõ điều này, nếu không thứ ngươi có không phải là chiến tích huy hoàng, mà là sử sách phỉ nhổ, lão phu không tha cho ngươi.
Thấy ông già gân xanh chằng chịt, mồ hôi lấm tấm, Vân Tranh cười lớn: - Ai hứng thú với giang sơn này chứ, nếu có ý nghĩ ấy năm xưa ở Thục ta đã lên núi làm sơn tặc, mua chuộc thương cổ, dụ dỗ sương binh, chỉ cần vài chục năm thôi, thiên hạ đã trong tay rồi, hỏi anh hùng thiên hạ, có ai xứng là đối thủ của Vân Tranh ta?
Bao Chửng chỉ thẳng mặt Vân Tranh, giọng run lên: - Ngươi, ngươi, khốn kiếp, lời này ngươi cũng dám nói à, Đại Tống đối đãi với ngươi không tệ, không được có lòng lang dạ sói.
Vân Tranh đỡ Bao Chửng mồ hôi đầm đìa nằm xuống: - Ra mồ hôi được là tốt rồi, ngài thấy toàn thân thoải mái hơn chưa? Ngài phải sống thật lâu mới được, để khi người ta hãm hại ta, ngài còn rửa sạch oan khuất, khi người ta nói xấu ta, ngài còn giải thích dùm, ngài cũng biết đó, ta không chịu nổi ủy khuất, chẳng may lại nổi giận đi đánh người thì hỏng.
Bao Chửng thở phào một hơi: - Té ra hầu gia giúp lão phu trị bệnh. Lòng bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.
- Vậy ngài cho rằng ta làm gì, rảnh rỗi nới lời mất đầu sao?
Vân Tranh nói xong định rời lều, nhưng Bao Chửng nắm lấy ống tay áo, nói nhỏ: - Binh biến Trần Kiều, thái tổ cũng bị chúng tướng ép choàng lên người hoàng bào, nên không thể không tự lập, ngươi cẩn thận đấy.
Ở nơi nào chỉ cần có đông người là thế nào cũng xuất hiện một cái chợ náo nhiệt, Trần Thương cũng thế, nó tuy là cái chợ ứng vận mà ra đời, nhưng lại xuất phát từ quy luật cổ xưa.
Trại này vốn dùng để kháng cự Tây Hạ, nhưng nay người Tây Hạ đã đi xa, nó không còn nhiều ý nghĩa tồn tại nữa, vật tư Phượng Tường phủ và Phượng Châu trực tiếp đưa đến Tần Châu, không cần dừng lại ở Trần Thương.
Vân Tranh cứ nghĩ Trần Thương sẽ mau chóng đi xuống, không ngờ bên cạnh đại doanh lại xuất hiện cơ sở của một tiểu trấn.
Trước kia hành quân cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy tiểu trấn như vậy, đa phần dựa vào đại quân tồn tại, trong tiểu trấn thế này, nhiều nhất là ca kỹ trôi dạt, thợ cắt tóc, săm mình, tiếp đó là thương cổ, đạo sĩ và hòa thượng.
Bọn họ quy tụ với nhau thành tiểu trấn phồn hoa náo nhiệt, rồi dựa vào đại quân đi ở sẽ trở nên hưng thịnh hoặc suy tàn.
Cái tiểu trấn này lại không như vậy, Vân Tranh phát hiện nơi này xuất hiện không ít thực nghiệp, mưu sinh chủ yếu không còn là kỹ nữ hay là nghề nghiệp kỳ quái nữa, mà là làm đậu hũ.
Đậu hũ nơi này không phải cái thứ đơn giản mà Vân Tranh chế tác, dựa vào các loại gia vị phong phú trên Kê Minh Sơn như hoa tiêu, hồi hương, bát giác, chế biến thành vô số loại hương vị khác nhau, cho vào hũ đem bán khắp nơi. Vân Tranh nếm thử rồi, mùi vị rất khó hình dung, có loại đậu hũ thêm đường phèn, ăn vào miệng đã trơn trơn ướt ướt lại còn ngọt lờ lợ, đủ cho người ta sống không được chết không xong...
Khẩu vị người Tống kỳ quái lắm, thích vị chua chua ngọt ngọt, bọn họ rất thích nhồi nhét đủ loại gia vị vào món ăn, sau đó đem đi lừa người vùng ngoài, gọi nó là đặc sản.
Nói tóm lại đặc sản nơi này là đậu hũ, bọn họ chế biến thành đủ các loại hình dáng, nào vuông, nào tròn, thậm chí còn có cả tam tinh Phúc Lộc Thọ, cho vào vò đem bán khắp thế giới.
Vân Tranh không thích, nhưng đám Hầu Tử lại cực thích, nhất là Hàm Ngưu, cái tên được món ăn ngon của Vân gia hun đúc bao năm vậy mà cũng ôm cái hũ ở nách, bên trong trộn đủ thứ đậu hũ mùi vị kỳ quái, ăn không biết chán, còn nói muốn mang về cho phu nhân và Nhị gia thử.