Triệu Trinh nằm liệt giường suốt sáu năm trời, lại bị người ta oán toán, không ngờ lại có thể nói được, mặc dù nói từng chữ một, nhưng không cần Trâu Đồng Minh phiên dịch giúp nữa.
- Con ta về rồi! Triệu Trinh ngồi dựa đầu giường mỉm cười nhìn nhi tử mồ hôi đầm đìa:
Triệu Húc không hiểu rằng đây là phản kích cuối cùng của sinh mệnh, còn cho rằng là dấu hiệu của phụ thân khỏi bệnh, nắm lấy tay phụ thân vui sướng kêu lên: - Phụ hoàng, người khỏi rồi, hài nhi biết thế nào cũng sẽ như vậy mà. Niềm vui trong mắt không sao che dấu được.
Triệu Trinh cũng vui vẻ, trong cái hoàng cung u ám này, đại khái chỉ có nhi tử và Trâu Đồng Minh không mong mình sớm đi gặp liệt tổ liệt tông: - Nghe nói con tới Vân gia, nếu như thực sự thích nha đầu đó, phụ hoàng sẽ ban hôn, Vân Tranh hẳn là không phản đối.
Triệu Húc mừng tới không nói ra lời, cởi mũ trụ, giáp, lệnh võ sĩ đem toàn bộ binh khí đi, phụ thân vừa mới có chút khởi sắc, thấy thứ này không lành.
Triệu Trinh nắm tay nhi tử: - Con à, làm một hoàng đế bất kể lúc nào cũng không thể bỏ vũ khí, nhân không bằng uy, uy không bằng bá. Binh khí là thứ hoàng tộc ta dùng uy hiếp thiên hạ, chưa tới thời khắc cuối cùng không được buông vũ khí.
- Nhưng phụ hoàng là đại nhân quân, các đại thần đã chuẩn bị thụy hiệu cho phụ hoàng rồi, là "nhân hoàng đế", đây là ca ngợi cao nhất với đế vương.
Triệu Trinh thong thả nói: - Vì phụ hoàng vô dụng, văn không trị nổi thiên hạ, võ không uy chấn tứ phương, cho nên đành phải làm hoàng đế nhân từ vô tích sự. Nói tới đó ngăn Triệu Húc định phản bác: - Con nghe kỹ lời ta, nếu như chúng ta cứ tán gẫu thì e không đủ thời gian căn dặn con rồi.
Hoàng hậu, Thục phi cùng phi tần sáu cung đều giương tai chuẩn bị nghe ngóng di ngôn của hoàng đế, nhưng đợi mãi không có tin gì truyền ra, chỉ nghe thấy tiếng quát của Trâu Đồng Minh, không cho bọn họ rời điện Đại Khánh.
Trước cửa điện lúc này là Bàng Tịch ngồi ở bậc thềm ôm kiếm nhắm mắt dưỡng thần, Hàn Kỳ đứng ở bên phải, sau lưng họ là văn võ bá quan khoanh chân ngồi im lặng trên mặt đất đợi hoàng đế triệu kiến.
- Bàng tướng, vì sao không thấy ngự lâm quân và quân tốt binh mã ti. Hoàng hậu thấy Triệu Duyên Niên đứng đó gườm gườm nhìn quanh, thân tín mình không thấy đâu thì kinh sợ:
- Bệ hạ có lệnh, ngự lâm quân và binh mã ti ở ngoài hoàng thành giới nghiêm, không lệnh không được vào nửa bước.
- Vậy vì sao con tiện tỳ Vân thị có thể được vào hoàng cung? Tào hoàng hậu chỉ Cát Thu Yên đứng dưới hành lang điện Đại Khánh chưa đi, mắt tóe lửa, không che dấu thù hận với Vân gia: - Đám người kia là ai sao lại mang khải giáp cung nỏ.
- Cát thị hộ vệ thái tử điện hạ về cung, còn phải đứng đây đợi thế tử Văn Tín hầu, tất nhiên có tư cách đứng đây, gia tướng Vân gia, không mặc khải giáp, hoàng hậu muốn họ mặc cái gì? Bàng Tịch ngồi nguyên tại chỗ giọng đều đều:
- Tào Mãnh đâu rồi, hắn là tướng quân Vũ Lâm vệ, hôm nay trực đêm, vì sao không thấy?
- Đã tới giờ mão, hết ca của hắn rồi.
Hai bên đối đáp, tuy không thấy vẻ mặt hoàng hậu sau khăn lụa, nhưng Bàng Tịch cũng đoán ra được, có điều ông ta không bận tâm hoàng hậu nghĩ cái gì, đợi tiểu hoàng đế đăng cơ là đại sự hoàn thành.
Lúc nãy hoàng đế có nói với ông ta một câu "cùng sĩ đại phu trị thiên hạ", có câu này là đủ, thiên hạ Đại Tống vẫn vững như thái sơn.
Hoàng đế mười hai hay hoàng đế hai mươi trong mắt văn võ bá quan không khác nhau, có khống chế được triều cương hay không không phải là vấn đề, có sĩ đại phu, trời không sập được.
Hoàng đế nắm binh quyền và hoàng quyền, giao chính sự cho sĩ đại phu, từ nay về sau Tam quyền đỉnh lập của Đại Tống thành sự thực.
Chỉ cần Vân Tranh giữ lời mà đi, Đại Tống không có vấn đề gì.
Hoàng hậu không có được câu trả lời vừa lòng, sai thủ lĩnh hoạn quan của mình rời cung, ai ngờ mới đi được vài bước đã bị chặn lại, tên hoạn quan này tác oai tác quái quen, vừa quát " vô lễ!" đã bị chém rụng đầu.
Bàng Tịch như không nhìn thấy cái cổ không đầu đang phụ máu xối xả, văn võ bá quan vẫn chuyên tâm ôm triều vật chờ đợi.
Bốn xung quanh như vậy, hoàng hậu ngược lại không kinh hoàng nữa, dù sao nàng là hoàng hậu, đó là vốn liếng lớn nhất của nàng, chỉ cần không phạm lỗi thì ai làm gì được, sai hoạn quan mang tới một cái ghế tới, mặt đanh lại nhìn chằm vào vào cửa điện Đại Khánh, rất muốn vào hỏi Triệu Trinh, nàng là mẫu nghi thiên hạ, vì sao phải chịu vũ nhục như thế?
Thục phi thì dìu Bạc thái phi đã khóc tới không đứng vững được, chuyện cần làm đã làm, Thôi Đạt tính toán rất chuẩn thời gian, điều duy nhất không thể khống chế là hoàng đế đột nhiên nói được.
Còn tưởng hoàng đế sẽ chết đi trong lặng lẽ, không ngờ giờ hắn có thể thoải mái an bài hậu sự, tình thế của nàng lúc này cực kỳ nguy hiểm, chỗ dựa chỉ còn mỗi nhi tử thôi.
Khác với Triệu Húc khóc liên hồi, Triệu Trinh mỉm cười nhìn nhi tử được Trâu Đồng Minh mặc long cổn, đây là thứ lễ phục khi tế thiên địa và tổ tiên mới mặc.
Bao năm khổ sở cuối cùng mọi chuyện cũng cũng thành.
Trong nội phủ có giữ một viên đoạt mệnh đan, phối hợp với sinh mệnh hồi quang phản chiếu, có thể níu kéo người chết ở nhân thế hai canh giờ, qua hai canh giờ, chết cực kỳ khó coi.
Triệu Trinh không bận tâm, hắn muốn chết lâu rồi, khó coi hay dễ coi cũng đâu hề gì, có thể giao dặn rõ ràng mọi việc trước khi lâm chung, dù thân thể có hóa thành tro bụi cũng được.
- Nhi tử, nhớ kỹ lời phụ hoàng, ngàn vạn lần không được quên, còn nói với Trần Lâm, trẫm đi rồi ông ta không được theo, nếu không trẫm dưới cửu tuyền cũng không tha. Thấy nhi tử không ngừng gật đầu, Triệu Trinh lại nói: - Đi đi, thời đại của trẫm đã kết thúc, thời đại của con đã bắt đầu, trẫm muốn đi khi bách quan triều bái con, sau khi trẫm chết, đừng vén rèm châu trên mặt, đó là yêu cầu duy nhất.
- Phụ hoàng! Triệu Húc bi thương gào lên quỳ dưới đất bò về phía Triệu Trinh:
- Đứng lên, nay con là hoàng đế Đại Tống, trừ thiên địa tổ tông, không ai có thể khiến con phải uốn gối.
Trâu Đồng Minh dìu thái tử đã khóc nhũn người ra khỏi điện Đại Khánh, ra tới cửa, Triệu Húc đẩy Trâu Đồng Minh ra, nhìn về phía phụ thân đang mỉm cười với mình, đấm ngực vài cái đi nhanh ra ngoài.
Nghe tiếng tung hô như thủy triều bên ngoài, Triệu Trinh yếu ớt nói: - Trâu Đồng Minh, ngươi nói xem Húc Nhi sẽ thành đế vương hợp cách chứ?
Trâu Đồng Minh cười: - Bệ hạ nghe đi, thái tử được quần thần ủng hộ thế kia, tương lai sẽ thành đế vương vĩ đại.
- Ngươi gọi hoàng hậu vào đây, phu thê bao năm thế nào cũng phải nói với nàng vài câu, trước khi trẫm sinh bệnh, Tào thị hiền thục rộng rãi, có phong phạm mẫu nghi thiên hạ, từ khi trẫm ngã bệnh, sao lại thành nữ nhân đầy toan tính?
Trâu Đồng Minh cúi mình: - Nô tài không dám bình luận bừa.
- Ai bảo ngươi bình luận, trẫm bảo ngươi gọi hoàng hậu vào.
Trâu Đồng Minh ra ngoài đại điện, thấy Triệu Húc đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ nhìn mặt trời lên, tiếp nhận tấu mừng của bách quan, khi mỗi quan viên quỳ bài xong đều nói một câu: - Trẫn không quên công tòng long của khanh.
Hoàng hậu thất hồn lạc phách, Thục phi thì mặt đầy kiêu ngạo.
Khi nghe Trâu Đồng Minh nói hoàng đế gọi vào, nước mắt ủy khuất không kìm được, loạng choạng chạy vào điện Đại Khánh, vừa qua cửa đã kêu thê lương: - Bệ hạ ơi...
- Ủy khuất lắm hả? Sắc mặt Triệu Trinh dần chuyển sang mệt nhọc, ánh hồng trên má phai dần, vẫn cười nói:
- Thần thiếp không ủy khuất, không ủy khuất!
- Có thì nói là có, trước mặt phu quân nàng cần gì phải giả vờ, hậu cung là của nàng rồi, sau này nàng không phải ủy khuất nữa.
Hoàng hậu sững sờ: - Nhưng Thục phi..
- Thục phi? Ha ha ha, nàng ta sắp gả đi rồi, không ở trong cung.
- Gả cho ai, ai dám cưới?
- Không ai dám cưới, nhưng trẫm nhất định gả đi, vì giang sơn của nhi tử, nàng ấy không gả đi không được.
Hoàng hậu tức thì sáng mắt, nắm lấy bàn tay lạnh giá của hoàng đế: - Thục phi đúng là nên gả đi.