- Lỗ mãng, quá lỗ mãng. Bàng Tịch nắm chặt tay lại: - Lão thần cho rằng Vân Tranh cố thủ thành Ô Sào, trấn nhiếp bốn phía, khiến Giao Chỉ không dám tùy tiện động binh, để Địch Thanh đánh chiếm ba phủ Đại Lý, đồng thời thêm thời gian cho Quảng Nam quân khôi phục là được, không ngờ y lại đi xông vào rừng rậm tác chiến với thổ tộc. Rừng rậm là chốn kinh khủng không kém gì sa mạc, thậm chí còn hơn, từ xưa tới nay đi rừng đánh địch đều là đột kích, làm gì có chuyện kéo hết đại quân đi như thế.
- Thời Tam Quốc, Đặng Ngải thừa lúc Khương Duy bị Chung Hội kiềm chế ở Kiếm Các, suất quân từ Âm Bình men theo đông Cảnh Cốc đạo, leo núi, mở đường, lấp cầu, vượt qua vùng hiểm cảnh bảy trăm dặm không người, vô cùng gian hiểm. Dọc đường vận lương khó khăn chưa nói, vô số lần rơi hiểm cảnh, bộ tốt tới Mã Cốc sơn, đường đi đứt đoạn, tiến lui không được, phải dùng hiểm chiêu quấn chăn lăn xuống chân núi, đánh úp bất ngờ Giang Du, ép hàng Mã Mạc.
- Trận đó tuy thành công, nhưng trả giá cực đắt, thành công cũng là nhờ ngẫu nhiên, chiến tranh nói cho cùng vẫn dựa vào thực lực, tập kích ngàn dặm là đại kỵ binh gia, nếu không cần thiết thì không làm, nay lại dẫn toàn quân mạo hiểm.
- Vân Tranh tham công mạo hiểm, bất chấp tính mạng tướng sĩ, Vũ Thắng quân không phải tư binh của y, lại hỏng đại cục, bệ hạ, tội Vân Tranh đáng chém đầu. Hàn Kỳ cũng vô cùng tức giận: - Nếu Địch Thanh bị Cao Trí Thăng chặn lối, thổ tộc quấy nhiễu mà tiến thoái lưỡng nan, không phải hai quân đều gặp nguy sao, đại thắng Quảng Nam sẽ thành vô nghĩa.
Văn Ngạn Bác xua tay, giơ tấu sớ nói: - Tin của các ông không đúng rồi, có chiến báo của Địch Thanh không? Khi Vân Tranh dẫn quân vào rừng, Địch Thanh cũng chuyển hướng tấn công, vi thần cho rằng bọn họ có phối hợp, chúng ta thân ngoài vạn dặm, không rõ tình thế, phán đoán thế là hơi sớm.
- Vi thần cho rằng còn có một khả năng, Vân Tranh biết đại quân của mình cố thủ một chỗ không thể kiềm chế toàn diện thổ tộc ky mi châu, Nông Trí Cao tuy đã chết, nhưng thổ tộc các châu theo hắn làm loạn biết mình không còn đường quay đầu ắt lợi dụng lợi thế địa hình hiểm trở tiêu diệt quân ta, Vân Tranh vì thế mới đột kích sào huyệt địch dùng kế vây Ngụy cứu Triệu khiến thổ tộc phải lui về, nếu không Vân Tranh xưa nay luôn biểu hiện tài trí, sao có thể quyết định hồ đồ được.
Triệu Trinh cười nhạt, lúc Trần Thúc tham công mạo hiểm đánh Nông Trí Cao, làm hao binh tổn tướng, các ngươi đồng loạt im lặng, khi Địch Thanh giết Trần Thúc cả đám nhao nhao, bây giờ công kích Vân Tranh, liền lệnh Trâu Đồng Minh gọi Trần Lâm tới, lấy hết toàn bộ tình báo thám tử Mật Điệp ti báo về ra.
Trần Lâm già lắm rồi, da mặt nhăn nheo như táo khô, già tới độ ai cũng nghĩ ông ta ngủ một cái là không dậy nổi, ấy thế mà ông ta vẫn sống, cái bộ dạng dở sống dở chết ấy lại sống lâu hơn bất kỳ ai, những người phán đoán ông ta sắp chết đều xanh mộ, ông ta vẫn còn đó.
Triệu Trinh ban Trần Lâm ngồi, đó là ưu đãi mà cả tể tướng cũng chẳng có, Trần Lâm từng cõng ru hắn ngủ khi hắn nhỏ xíu, bây giờ vẫn gọi là đại bạn, ông ta tạ ơn xong sai tiểu thái giám đưa tỉnh báo lên.
Văn Ngạn Bác xem rất kỹ, hồi lâu sau mỉm cười: - Bệ hạ, quả nhiên vi thần nói đúng rồi, Bàng tướng xem, ngày 15 tháng 2, Vân Tranh phái bộ tốt đưa cho Địch Thanh một vạn gánh lương thực, tên nỏ mười vạn chiếc, còn trăm cân cồn đặc chế.
- Ngày 18 tháng 2, Địch Thanh bỏ Cao Trí Thăng, quay ngược lại, ba trận ba thắng, chém chết thổ tộc ở Ma Lật pha, truy kích ba trăm dặm.
- Lại xem hành động của Vân Tranh, mùng 8 tháng 2 phái bộ tướng nghi binh quấy nhiễu Đặc Ma trại, tới ngày 2 tháng 3 toàn quân bất ngờ xuất hiện ở động Vật Kết, phá động, chặt đầu Hoàng Thủ Lăng tại trận.
- Cũng đầu tháng ba Địch Thanh lại quay đầu bắc thượng, bất ngờ đánh Cao Trí Thăng, chém vạn thủ cấm, ba ngày vượt hùng quan địch. Thông qua những chiến báo này có thể đưa ra kết luận, Vân Tranh và Địch Thanh ngay từ đầu đã chi viện, phối hợp với nhau.
- Thần là quan văn, không hiểu đạo tác chiến, nhưng hiểu rằng hai vị danh tướng đương thế của Đại Tống ta đều chung kế hoạch, ắt có tính toán kỹ lưỡng, không phải là tự ý rời bỏ vị trí, tham công mạo tiến.
Bàng Tịch xem hết chiến báo mới thở phào một hơi: - Bệ hạ, chiến báo này đáng lẽ ngay lập tức giao phó Xu mật viện, tấu báo địa phương với binh bộ quá chậm, nếu như lão thần sớm biết quân cơ, đã không ngày đêm mất ngủ.
Viên hoạn quan già Trần Lâm xưa nay không bao giờ lên tiếng ở đại điện, đột nhiên cất cái giọng già nua the thé của mình: - Bàng thái úy, Mật điệp ti là mật khí của hoàng gia, quan gia cho các vị xem tấu chương này đã là không hợp quy củ rồi đấy.
Hàn Kỳ hừ một tiếng, lúc nãy đòi giết Vân Tranh, cảm giác mình như kẻ ngu xuẩn bị bỡn cợt: - Chuyện của hoàng gia cũng là quốc sự, sao có thể che dấu, các ngươi đáng lẽ phải giao những báo cáo này cho tể phụ, mới không làm lỡ quốc gia đại sự.
Con mắt vốn tí nhi của Trần Lâm nheo lại càng chỉ còn một khe hẹp như đường kẻ, trong đó bắn ra tinh quang rợn người: - Lão nô lĩnh ý chỉ từ tiên đế, chỉ phục tùng quan gia, vả lại người Mật Điệp ti cũng là gia nô của hoàng gia, Hàn tham tri muốn rình mò chuyện gì của hoàng gia, nói với lão nô, lão nô cho biết.
Nếu là hoạn quan khác, Hàn Kỳ có chửi mắng thì quan gia cũng không nói lời nào, nhưng với Trần Lâm, ông ta dù khinh thường hoạn quan cũng phải giữ chừng mực, lão hoạn quan này trong cung chỉ phải cúi đầu hành lễ với duy nhất hoàng thái hậu mà thôi, bị người ta châm chọc cũng đành nhịn.
Trần Lâm thấy tấu chương đã xem hết, lại sai tiểu thái giám thu lại, cho vào một cái hộp gỗ màu xanh, run run rẩy rẩy đứng lên, thi lễ với Triệu Trinh, sau đó được tiểu thái giám dìu đi, chẳng thèm nhìn đám đại thần đỏ mặt tía tai lấy một cái.
Triệu Trinh cười dài: - Tên nô tài đó ỷ mình cao tuổi vô lễ quen rồi, trẫm thay ông ta bồi tội Hàn khanh.
Bàng Tịch đi lên đỡ lời cho Hàn Kỳ: - Bệ hạ, chúng thần không phải muốn nhòm ngó chuyện riêng của hoàng gia và chư công, chỉ muốn nhanh chóng nắm được tình hình chiến trường, nếu lão thần sớm có mật báo đã không hiểu lầm Vân Tranh.
- Hiện giờ Vân Tranh dẫn Vũ Thắng quân vào rừng rậm bao la, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, nếu có con đường thông tin thuận lợi, bọn thần sớm đưa ra được chiến lược chính xác hỗ trợ tướng sĩ tiền phương.
Hàn Kỳ chắp tay nói: - Thần xin bệ hạ cho chấn chỉnh khoái mã dịch đệ, tin tức không thông thế này không phải phúc của Đại Tống, đợi thần soạn ra phương án chi tiết, sẽ dâng lên cho bệ hạ ngự lãm.
Triệu Trinh mỉm cười gật đầu, cho mấy vị đại thần lui.
Rời Thủy Củng điện, Văn Ngạn Bác cho tay vào ống tay áo, nhìn mặt trời đỏ rực đang dần lặng xuống phía tây: - Lời lão nô tài Trần Lâm đó thực ra lời của quan gia, chúng ta không cách nào xen vào Mật Điệp ti được đâu.
Hàn Kỳ sao chẳng hiểu, hôm nay ông ta hết bị Triệu Trinh chơi đùa, lại bị tên thái giám già mỉa mai, tời giờ cục tức chưa trôi: - Bệ hạ đã không muốn đem Mật Điệp ti cùng sĩ đại phu dùng chung, thì ta tạo nên một cái mới, ta không tin mình lại thua một tên thái giám.