- Chưa hẳn, bạc của người Oa được sử dụng ở Đông Kinh không phải ít, khó xác định nguồn gốc. Nhưng Khuê Mộc Lang đã theo dõi chiếc thuyền đen kia, giết liền ba đám bán người, nửa tháng qua không kẻ nào dám tới đó bán người nữa.
- Nghe nói Ngũ Câu hiện giờ suốt ngày cầm cái bát đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, mà lại không nhận bố thí, vậy là sao?
- Đi xem rồi, ông ta đang ở trong thái điên cuồng, đây là trạng thái người xuất gia gọi là ngộ đạo, nhiều năm khổ tu của ông ta sắp kết thiện quả, chúng ta nên mừng cho ông ta mới đúng.
Tiếu Lâm nay đã bỏ đạo bào, mặc lên người trang phục tục gia, bên trong áo ống tay nhỏ gọn gàng, nhưng bên ngoài là áo khoác dài qua gối, mũ bán sơn, hông đeo đai to bản quấn viền vàng, trông cứ như một viên ngoại nào đó. Râu ria cũng tỉa gọn gàng, xem ra phải tốn rất nhiều công sức, chỉ là không biết học ai, còn bôi ít mỡ lên râu, dưới ánh mặt trời cứ lấp lánh sáng, trông rất ngu không thể chịu nổi.
Tịch Nhục mang trà lên hai lần, cười chảy nước mắt hai lần, xem ra còn định tới lần thứ ba, chuyện pha trà rót nước này không thuộc phận sự của Tịch Nhục, từ lần đầu nàng xuất hiện đã biết tới chuyên môn nhìn Tiếu Lâm.
- Nha đầu đó sắp chết vì cười rồi. Vân Tranh lắc đầu:
Tiếu Lâm cũng biết bộ dạng mình không hay ho gì, trên đường đi người ta nhìn thấy là ghé tai chỉ chỏ bàn tán: - Đạo tâm của ta không kiên định, giờ hoàn tục bị chê cười là bình thường.
- Ông hoàn tục cũng được, nhưng có cần ăn mặc cổ quái như thế không?
- Hoa Nương muốn ta mặc thế này.
Lắc đầu, Hoa Nương hoàn toàn không biết phối đồ cho nam nhân, cơ mà chẳng trách được nàng, Vân Tranh nhìn Tiếu Lâm là cảm thấy không quen, chẳng thà ông ta mặc đạo bào như cũ, chắc là cần thời gian thích ứng: - À phải, sao Hoa Nương không tới nhà ta nữa, trước kia cô ấy thích tới nhà ta nhất mà, giờ tới tiền hoa hồng năm vừa rồi cũng chưa tới lấy.
Tiếu Lâm rộng rãi phẩy tay: - Cho ngươi, nhà ta không cần, Hoa Nương sau này sẽ chuyên tâm ở hậu trạch chăm chồng dạy con, nàng ấy đã đổi tính rồi, không như trước kia nữa. Tiền là thứ sống không ăn được, chết chẳng thể mang theo, cần nhiều làm gì, tiền ta kiếm về là đủ nuôi cả nhà.
Vân Tranh lắc đầu: - Liệu ông có hiểu lầm không, Hoa Nương mà ta biết không phải như thế, cô ấy đã không muốn tới nhà ta thì thôi vậy, nhưng tiền thì ông mang về đi, thứ thuộc về cô ấy thì nên trả cho cô ấy, ta không muốn Hoa Nương tới nhà đánh nhau với Khinh Doanh đâu.
Xưa nay Vân Tranh luôn rất hiểu Hoa Nương, nên Tiếu Lâm rất do dự, Tịch Nhục quả nhiên là lần thứ ba tới thêm trà cho bọn họ, che một bên mặt để tránh nhìn Tiếu Lâm, nếu không nàng sẽ không nhịn nổi cười, nói nhỏ với Vân Tranh: - Thiếu gia, phu nhân đã gửi thiếp mời Hoa Nương tỷ tỷ và Tiêu gia đại tiểu thư tới nhà làm khách rồi, còn về chuyện tiền, phu nhân nói sẽ tự mình bàn với Hoa Nương tỷ tỷ.
Vân Tranh ngây ra mất một lúc, thở dài: - Xem ra là ta thất lễ rồi, ta luôn nghĩ Hoa Nương coi Vân gia cũng như nhà mình, muốn tới lúc nào thì tới muốn đi lúc nào thì đi, không cần mời hay bái thiếp gì đó.
Tiếu Lâm gãi đầu: - Ài, có cái chức quan nát thôi mà, làm sao lại ra như vậy chứ?
Vân Tranh có chút buồn bã đứng dậy, xem ra Hoa Nương tránh mặt mình, không chỉ Hoa Nương, ngay cả Ngũ Câu cũng sinh ra ngăn cách rồi, địa vị quả nhiên là thứ tốt nhất làm nguội lạnh tình cảm.
Vẫn biết Lục Khinh Doanh đang bừng bừng quyết tâm biến Vân gia thành một thế gia, trừ Tịch Nhục là nàng không dám hạ thủ thì người tiền viện hậu viện đều bị nàng huấn luyện thành Hoa tộc trăm năm.
Đến ngay cả Cát Thu Yên cũng viết ra một tràng quy củ, yêu cầu nha hoàn phó dịch làm theo.
Vân Nhị thì giờ đã biết sáng dậy vấn an đại ca, ăn cơm xong đợi đại ca đi trước mới rời bàn, trước kia còn khen nó hiểu lễ, hôm nay mới sực nhận ra, Vân gia đã bị lễ giáo phong kiến xâm nhập sâu quá, thảo nào cứ bảo sao gần đây trong nhà hơi yên ắng.
Bắt đầu từ khi nào vậy? Tính y tản mản, ít chú ý việc nhà, hơn nữa từ khi lên Đông Kinh chẳng lúc nào thực sự nhàn rồi để chú ý xung quanh.
Ngầm để ý một cái, Vân Tranh liền nhận ra, trước kia rửa mặt y thích xục mặt vào cái chậu, thổi bong bóng ùng ục, phun nước ra đầy thế giới, bây giờ rửa mặt, có một quý phụ đứng bên hầu hạ, thế là Vân Tranh ngại không làm trò đó nữa, khỉ thật, té ra lão bà dùng thủ đoạn mềm dẻo này để âm thầm biến đổi mình.
- Ta rửa mặt, nàng tốt nhất tránh xa ta một chút, nếu không nước bắn lên mặt đừng có trách. Nói xong không đợi Lục Khinh Doanh kịp phản ứng đã vùi cả mặt vào chậu nước, nín thở, sau đó thả bong bóng ra, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, lắc đầu như chó, cảm giác vô cùng sảng khoái, thế này mới là rửa mặt chứ.
- Đã bảo nàng đừng tới gần rồi mà, sau này ta rửa mặt sẽ ra cái đài đá ngoài hoa viên rửa, còn nữa, không được chiều chuộng Vân Nhị quá mức, nó dùng nước lạnh rửa mặt không sao hết, sáng dậy sớm theo gia tướng học võ cũng không hề gì, có Tịch Nhục là đủ, không cần chuyên môn an bài nha hoàn chiếu cố chuyện ăn ở của nó. Khuê nữ chiều chuộng thế nào không sao, nam tử sinh ra là định sẵn phải chịu khổ, ta không chấp nhận trong nhà xuất hiện một tên hoàn khố.
Có lẽ là từ khi thành thân tới giờ, đây là lời nặng nề nhất mà Vân Tranh từng nói ra, nên Lục Khinh Doanh không nói lại, lặng lẽ rơi nước mắt, đưa khăn cho trượng phu lau mặt.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của Lục Khinh Doanh, lòng Vân Tranh lại mềm nhũn, kéo nàng tới, giúp nàng lau đi giọt nước bị mình làm bắn lên mặt, nhưng giọng kiên quyết: - Khinh Doanh, nàng đã gả cho ta được bốn năm rồi, nàng là nữ tử rất thông tuệ, nên trước giờ chuyện trong nhà ta luôn để tùy ý nàng, ta biết Vân gia trên dưới hỗn loạn, hạ nhân không ra hạ nhân, chủ nhân không ra chủ nhân, đúng là không hợp quy củ, một ngôi nhà không nên như vậy.
- Nhưng ta xuất thân từ thôn quê, xưa nay vô thúc vô cầu quen, ghét các loại quy củ phiền hà, nàng không nhận ra sao, ta sở dĩ thành công cho tới giờ, chính là nhờ không để quy củ ràng buộc mình.
- Ta không biết nàng làm vậy có đúng không, nhưng ta không thích Vân Nhị mỗi ngày tới thỉnh an ta, ta thích nó nhảy lên lưng ta làm nũng như trước kia, hay như Lão Liêu nói chuyện với ta cũng đứng cách xa một quãng, ta thích ông ấy như trước kia, hay cầm cái bàn chải lông ngựa, chải bụi trên người ta. Hầu Tử với Hàm Ngưu thậm chí tới cửa nhà ăn cũng không dám bước vào, nàng không biết, nhìn Hàm Ngưu ôm cái bát ngồi ở góc nhà, ta ăn cơm rất ngon à.
- Con người ta là như vậy đấy, thích bên cạnh ồn áo một chút, náo nhiệt một chút, đám người trong cung đuổi hết về đi, không cần lịch sự nữa, trong nhà mà còn sống không thoải mái, cho dù Vân gia có thành gia tộc to lớn, với ta mà nói cũng là thất bại, Vân gia mà biến thành loại đại gia tộc như ở Đông Kinh, ta cho mồi lửa thiêu sạch.
- Thiếp thân biết rồi.
Thấy lão bà rầu rĩ đi vào nội trạch, Vân Tranh lại thấy mình đúng là ăn no rửng mỡ, mỗi thời đại có một cách sống riêng, những đại gia tộc kia sở dĩ như vậy cũng là có đạo lý, đều dùng mấy trăm năm kinh nghiệm tổng kết ra, không thể nói là họ sai, mình nói một câu phủ quyết sạch, nàng tất nhiên là đau lòng.