Khi hoàng đế ngã bệnh, hoàng hậu vì cần lượng lớn tiền bạc lung lạc huân quý đại thần, sản nghiệp Tào gia đại bộ phận là đất đai, trong thời gian ngắn khó thỏa mãn được yêu cầu của bà ta, vì thế Kiến Xương phủ thành nơi bóc lột chính, vơ vét quá đáng xuất hiện chuyện không thể khống chế là bình thường.
Tào hoàng hậu không bình phẩm hành vi của Tào Vinh khi đó, cũng chẳng tỏ ý cảm thông cho Vân Tranh, chỉ tám cung nữ toàn thân dính quả hạnh: - Tám đứa nó đều là xử nữ, dung mạo không tệ, giữ lại làm cơ thiếp đi, bản cung đợi ngươi nhất chiến phong vương, đây coi như là quà mừng trước. Nói xong những lời này đứng dậy, được đám cung nữ hồng y đỡ lên ngựa, không thèm nói gì thêm.
Lục Khinh Doanh nhìn hoàng hậu đi xa, lại nhìn tám cung nữ run rẩy quỳ dưới đất, dùng ngón tay nâng cằm từng nàng lên: - Phu quân, chúng ta có phó dịch sai khiến rồi.
Vân Tranh đăm chiêu: - Bất kể bọn họ có sữ mệnh gì, tóm lại phải chết già ở Vân gia ta, về nhà nàng kiếm người thích hợp gả đi.
Lục Khinh Doanh gật đầu: - Thiếp thân chẳng sợ chiêu mỹ nhân kế này, nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ nhiều lắm, đưa tới tám nữ tử vô tri thì làm được gì?
Vân Tranh cho quả hạnh ngọt như mật vào mồm, bế Vân Chương đang mút ngón tay, đi vào sâu trong rừng hạnh.
Tranh đấu với Tào hoàng hậu xem như tạm ngừng, hôm nay hoàng hậu tới đây không phải để nghe những lời giải thích nhảm nhí, mà là xem Vân Tranh có muốn tỏ thái độ giải thích không, cho dù Vân Tranh có nói mình ngủ quá giấc không kịp cứu viện, bà ta cũng có thái độ này.
Bế nhi tử nước rãi ròng ròng, cắn từng miếng hạnh nhỏ đút cho nó, hai cha con vừa đi vừa ăn vui vẻ, bất ngờ nhìn thấy Tiếu Lâm ngồi uống rượu dưới gốc cây hạnh.
- Ta vừa nhìn thấy hoàng hậu tặng hầu gia tám cung nữ, xem ra hầu gia nhận rồi?
Vân Tranh vỗ vỗ lưng Vân Chương tại Tiếu Lâm cứ nhìn nó chằm chằm, ông ta thèm nhi tử lắm mà không có: - Không nhận thì họ chỉ có chết, thấy chưa, đám hồng y cung nữ kia là thị vệ, đoán chừng giết người không thành vấn đề.
- Không bằng ba thành tiểu lão bà của ngài.
- Thế cũng là ghê gớm rồi, chừng bốn người vây công là thắng được.
Tiếu Lâm đột nhiên cười: - Thái Hành sơn không có mười vạn người ẩn nấp, không có thiết giáp võ sĩ, cũng không phải Phật quốc của Di Lặc giáo, chỉ có bóng dáng một nữ nhân kỳ quái, khi tìm đi tìm lại nữ nhân thần bí khống chế đạo phỉ nơi đó, phát hiện ra hình như ta biết nàng.
- Cho dù là ông biết cũng không cần khoe khoang với ta chứ.
Tiếu Lâm cười hăng hắc: - Ta không có chút ý đồ nào với nàng.
- Ông dám có ý đồ với nàng thì ta sớm xé xác rồi.
Tiếu Lâm nhún vai: - Đạo phỉ nơi đó hình như là tới Yến Vân cả rồi, ta truy theo, thấy nhiều chuyện thú vị lắm.
- Ví như Khổng gia mở rất nhiều trường tư thục, dạy học ở đó sáu năm rồi, lại còn không thu tiền, không chỉ dạy trẻ nhỏ học chữ, nếu người lớn muốn cũng có thể ngồi nghe giảng.
- Những vị đại nho bác học đó còn rất quan tâm tới cuộc sống của học sinh, ta nhìn thấy một vị tiên sinh cởi giày của mình đưa một thiếu niên không giày, sau đó đi chân đất về nhà giữa mùa đông giá lạnh.
Vân Tranh gật gù: - Một vị tiên sinh như thế thật đáng kính phục.
- Tất nhiên là đáng kính, người dân ở thôn nghèo đó chỉ thiếu điều thắp hương thờ thôi, chỉ là vị tiên sinh đó về cái nhà nát của mình lại ngồi uống rượu với tên cường đạo mà ta theo dõi là sao?
- Giờ ở Yến Vân, đạo phỉ hành hành, quan phủ bóc lột, nơi đó không khác gì địa ngục nhân gian, khốn khổ vô cùng. Lương thực đắt đỏ, muối đắt đỏ, gia súc lẫn vài vóc đều hiếm hoi, chỉ có đồ sắt là rẻ kinh người, một cân sắt chỉ có sáu đồng, nước Liêu vốn không thiếu đồ sắt, Đại Tống ta còn ra sức bán sắt vào, đó là chủ ý của ai?
- Hàn Kỳ! Vân Tranh thở dài, năm xưa chính hắn dùng chiêu này làm thảo nguyên Điền Tây chém giết nhau chết gần hết: - Ông ta cho rằng bách tính nếu không còn cái ăn, bọn họ sẽ theo thói quen cầm vũ khí đi kiếm ăn. Kẻ có đạo trừng phạt kẻ vô đạo là thiên lý, cũng là đại thế, giống mượn nước đẩy thuyền, tá lực đả lực là thủ đoạn cao minh nhất của đạo gia các ông, ông không thể không hiểu đạo lý đó.
- Đạo gia không thất đức như thế, chuyện Hàn Lâm chúng ta nói sau vậy, bây giờ ta phải đi gặp bệ hạ, bệ hạ rất lo lắng về đạo phỉ Thái Hành Sơn, một người tay chân không thể cử động, miệng không thể nói, còn phải lo cho toàn thiên hạ, thật khổ.
Tiếu Lâm nói xong bỏ lại cho Vân Tranh một quẩ hạnh to nhất, vàng nhất rồi biết mất trong rừng.
Vân Tranh nhận lấy, nhíu mày nhìn số hạnh rụng nát bấy trên mặt đất, bế nhi tử dùng thứ ngôn ngữ kỳ quái mà chỉ hai cha con mới hiểu, trở về bên dòng suối nhỏ.
Chỉ trong thời gian ngắn Lục Khinh Doanh đã an bài công việc cho tám cung nữ, người giặt giũ, người xách giỏ đi hái rau dại, người giúp Tịch Nhục làm cơm, đương nhiên còn có một người bóp chân cho Cát Thu Yên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Vân Tranh gỡ tay nhi tử ra khỏi tóc mình, ấn vào lòng Lục Khinh Doanh, bỗng nhiên buột miệng lẩm bẩm: - Đáng tiếc!
- Đáng tiếc? Lục Khinh Doanh tựa cười tựa không lặp lại lời trượng phu: - Chàng thấy dùng đám cung nữ đó ra sao mới không đáng tiếc?
Vân Tranh tỉnh bơ: - Ý ta nói nơi này, không phải cung nữ.
- Thật không?
- Tất nhiên!
- Dù sao chàng cũng rảnh, nói cho thiếp nghe xem đáng tiếc thế nào, nói không được thì đêm nay ngủ một mình ở thư phòng nhé.
Vân Tranh bĩu môi: - Trời nóng thế này ta muốn ngủ một mình chẳng được nữa là, nhưng vì tránh tổn thương tự tôn của nàng, ta sẽ nói ra nguyên nhân.
- Đông Kinh chu vi gần trăm dặm, là tòa thành lớn hiếm có thiên hạ, phủ Khai Phong địa thế đông cao tây thấp cũng rất hiếm có, sáu con sông chảy xuyên qua thành, mới khiến nó phồn hoa lộng lẫy như hiện giờ, chứ không biến thành tỏa thành thối hoắc.
- Mới đầu mọi người xây thành luôn lựa chọn ở chỗ dễ lấy nước dễ thủ khó công, nhưng cuối cùng vì một số chuyện phải kiếm nơi khác xây thành. Vân Tranh lén đưa mắt nhìn lão bà, phát hiện những lời của mình quả nhiên thu hút sự hứng thú của lão bà hiếu học, cố ý dừng lại:
- Vì che dấu sự háo sắc của mình mà nói ra những đạo lý lớn này, không dễ dàng, nói tiếp đi, đừng lãng phí tâm tư của chàng.
- Đây toàn là kiến thức cơ bản, thành trì xây dựng ban đầu cuối cùng bị rác thải do chính họ tạo ra nhấn chìm, nước toàn là chất thải nổi lềnh phềnh nên phải chuyển đi nơi khác, thế thôi.
Lục Khinh Doanh nôn khan một tiếng, hậm hực đấm Vân Tranh mấy cái chạy đi.
- Này, ta còn chưa nói vì sao thiên lao này đáng tiếc mà.
- Xéo! Giọng Lục Khinh Doanh từ xa truyền lại:
Lão bà đi rồi, Vân Tranh lo lắng nhìn khuê nữ, giờ khuê nữ và nhi tử mình có khuynh hướng thoái hóa thành dã nhân, hai tỷ đệ bò trên mặt đất hái cỏ cho vào mồm, vừa nhai vừa khoan khoái rùng mình, bộ dạng kỳ quái.
Tới gần mới phát hiện Lạc Lạc và Vân Đình Đình ăn một loại cỏ có vị chua, chẳng trách chúng rùng mình, Vân Tranh tất nhiên cũng hái ăn, chua thì chua thật, nhưng cảm giác sảng khoái.
Hậu quả là tới bữa cơm ba cha con chỉ có thể chảy nước dãi nhìn người khác ăn, vì răng khó chịu vô cùng.