Thôi Anh của thương hành đất Thục đưa tới một tin tức cực kỳ không tốt, Vân gia đã rút toàn bộ lực lượng ra biển, không có chút lưu luyến nào, trừ một số người đã cắm rễ ở Đậu Sa trại và Thành Đô, Vân gia không còn bất kỳ liên quan gì tới đất Thục.
Lục Khinh Doanh không ngờ trong lúc nổi giận trả lại toàn bộ của hồi môn, ngay cả rừng đào cũng trả cho Lục gia, hành vi dứt khoát với nhà mẹ đẻ như thế cần quyết tâm lớn, nhìn vào đó có thể thấy Vân gia quyết tâm khai thác biển lớn thế nào.
Vân Việt phiêu bạt trên biển một năm, không ai rõ chính xác hắn làm gì trên biển, chỉ biết khi băng tan, thương đội Đại Tống tới đảo Hắc Sơn, nơi đó đã thành một hòn đảo hoang, không có bóng người chỉ có đống đổ nát hoang tàn, mọi thứ đều bị thiêu trụi.
Chẳng thể làm ăn được thương đội quay về, phát hiện trên biển có thêm một tập đoàn hải tặc có tên là " Quỷ Ảnh Tử", bất cần biết thương đội Tống, Oa hay Cao Ly, bọn chúng đều cướp sạch.
Không phải không có thương đội nào dám phản kháng, nhưng làm thế chỉ có một kết cục là chết.
Thế là thương đạo dẫn tới Liêu Đông đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Đây là tin mừng với nàng, vì đa phần thương nhân kinh doanh ở thương đạo này là hậu tộc, Tào gia lần này thiệt hại không nhỏ.
Nàng chỉ là nữ nhi một huyện lệnh đã tuẫn chức, chẳng hề có chỗ dựa, lực lượng trong tay nàng là của nhi tử, nếu không có nhi tử, có lẽ nàng bị Tào hoàng hậu cho biến mất một cách lặng lẽ, chỉ có thể biến thành ma trong cái giếng sâu nào đó quấy nhiễu giấc mộng của bà ta.
Có câu nhất nhật phu thê bách nhật ân, nhưng phép tắc này không dùng được với hoàng gia, vì hoàng đế thực sự có quá nhiều nữ nhân, toàn bộ hoàng cung có một nghìn bốn trăm sáu tám nữ nhân để hắn thoải mái chọn lựa.
Cho dù nữ nhân đó đẹp đến mấy cũng giữ nổi trải tim hoàng đế mấy ngày chứ?
Thục phi cảm thấy khi đó mình quá tự tin, cho rằng mình sẽ là ngoại lệ, bởi vì nàng cho rằng mình thông minh hơn tuyệt đại đa số nữ nhân khác, vì thế mang theo lời dặn dò của Hoa Nương, tự tin tiến cung, giờ nhìn tình cảnh của mình, nàng càng thấm thía vì sao khi đó Vân đại ca biết mình tuyển tú lại giận như thế, giận tới mức không thèm đi tiễn mình, cơn giận của Vân Tranh nay thành sự an ủi lớn nhất trong lòng nàng.
Cho nên nhiều lần trong giấc mơ, nàng bị Vân Tranh bạo ngược, nàng bị hành hạ trong mơ càng thảm, sáng dậy Thục phi càng vui vẻ.
Ngón tay Thục phi lướt qua vết thương trên lòng bàn tay nhi tử, Triệu Húc bị buồn rụt tay lại, vết thương đó làm nàng ghen tị, vì sao Vân Tranh không dùng kiếm cứa tay nàng.
Lấy thanh kiếm trên tường xuống, rút ra khỏi vỏ, tay lướt qua lưỡi kiếm sắc, máu tươi chảy ra, không ngờ nàng rên lên một tiếng thỏa mãn, thậm chí còn có hồi âm vang vang trong căn phòng trống.
Cẩn thận lau sạch vết máu trên kiếm, Thục phi treo nó lên tường, thổi tắt đèn, nàng mang nụ cười ngọt ngào ôm bàn tay bị thương, lên chiếc giường khác nằm xuống, tay vẫn chảy máu, nàng cười rất hạnh phúc, chẳng bao lâu chìm vào giấc ngủ ...
Vân Tranh dậy từ rất sớm, đánh răng rửa mặt sau đó ra hoa sảnh tập thể dục, rồi chuẩn bị bái phỏng Lý Thường, hiếm có người nào thành tâm thành ý giúp đỡ mình như vậy, về kinh rồi tất nhiên phải tới thăm, huống hồ hôm nay là sinh nhật tám mươi của mẹ ông ta, phải tới chúc mừng.
Đi tới hoa sảnh, tức thì ngỡ ngàng, Vân gia đại tiểu thư tư thái đoan trang ngồi trên ghế gấm, hai tay quy củ đặt trên đùi, chỉ là mặt đầy nước mắt.
Thấy cha tới, nước mắt Lạc Lạc càng trào ra như suối, nhưng vẫn nhịn không đứng lên, bởi vì mẫu thân cầm cuốn sách ngồi dưới cây ngọc lan đang nhìn.
Vân Tranh vừa mới mở mồm thì "xoạch" một cái, lão bà đập sách xuống bàn, giọng lạnh nhạt: - Phu quân đã dậy rồi thì mau đi ăn sáng đi, lễ vật đã được thiếp thân chuẩn bị, hôm nay là thọ đàn Lý lão thái quân, đến muộn không hay đâu.
Chỉ biết nhún vai với khuê nữ biểu thị mình không giúp được gì, Vân Tranh vội vàng bước đi tránh ánh mắt van nài của Lạc Lạc, y cũng biết mình dung túng Lạc Lạc quá độ là sai, chỉ cần Lục Khinh Doanh không làm gì thái quá, thực sự không nên can thiệp.
Bàn ăn chỉ có hai huynh đệ, Vân Đại thấy Vân Nhị ngáp lên ngáp xuống thì không hài lòng lấy đũa gõ bát: - Mới sáng ra đã uể oải là sao?
- Không phải như huynh nghĩ. Vân Nhị ngáp cái nữa: - Đêm qua chỉnh lý hải đồ do Hàn Lâm đưa tới, canh bốn mới ngủ.
- Dục tốc bất đạt. Vân Đại nói rồi lấy một cái bánh bao đưa cho Vân Tam, nhìn nó ăn rồi mới bắt đầu ăn.
- Vân Tam già rồi, mùa xuân năm nay lông mới chỉ thay có một nửa. Vân Nhị lo lắng nhìn Vân Tam lông xác xơ:
- Đệ hôm nay rảnh mời thú y tới xem cho nó, Vân Tam nhiều tuổi, cho nó bổ xung dinh dưỡng, nói không chừng còn thêm được vài năm.
Vân Nhị gật đầu: - Đệ ăn cơm xong sẽ đưa Vân Tam vào hoàng cung, ở đó có hoạn quan chuyên môn chăm sóc chó, ông ta không xuất cung được.
Ngồi ăn một lúc không thấy Triệu Uyển và Vân Tâm đâu, chỉ thấy Tịch Nhục bê bánh bao mới hấp ra.
- Tiểu Uyển đâu rồi?
Vân Nhị hờ hững đáp: - Trời vừa sáng đã đi rồi, nói công chúa gì đó mời tới Tướng Quốc Tự dâng hương.
- Lại trốn người Quách gia hả?
Vân Nhị bực bội: - Hoàng đế chơi xấu, mượn tay đệ tước mất chút binh quyền còn lại của Quách gia, không chỉ Tiểu Uyển, đệ cũng không có mặt mũi nào gặp người Quách gia.
- Quách gia coi như cũng sáng suốt, biết binh quyền không giữ được mượn tay đệ giải tán cũng tốt, nếu là người khác ra tay, chưa chắc dễ dàng như vậy. Quách Thành Tư tìm đệ đòi nợ, nếu là thân thích, cần bồi thường thì bồi thường, có gì to tát đâu.
Vân Nhị lắc đầu: - Quách gia không yêu cầu bồi thường gì cả, họ chỉ muốn đệ và Tiểu Uyển vào cung thăm Quách hoàng hậu.
- Ồ, nói thế Quách gia là nhà có tình có nghĩa, thân thích như vậy qua lại nhiều một chút cũng tốt. Có điều hai đứa đúng là phải đi thăm bà ấy, dù sao người ta là mẹ đẻ của Tiểu Uyển, hiếu đạo không thể thiếu.
- Đệ hiểu, nhưng mà huynh bảo đệ đi thế nào, hoàng đế ra lệnh cho đệ giải trừ binh quyền của Quách gia, ý tứ rõ ràng, lo nhà ta và Quách gia thân cận. Tào hoàng hậu cũng theo dõi đệ, có vẻ muốn tìm sơ hở của tên hoàn khố này để đối phó với Vân gia. Vân Nhị hạ thấp giọng: - Còn Thục phi tựa hồ chỉ muốn kiếm cơ hội thân cận huynh, ánh mắt nữ nhân đó làm đệ sởn gai ốc, nhéo tai đệ không chút do dự, trên đời này trừ đại tẩu ra, ai có tư cách nhéo tai đệ chứ? Nên chỗ Quách hoàng hậu là cái tổ ong vò vẽ, không chọc vào được.
Vân Đại cười lớn, lau mồm một cái vỗ vai Vân Nhị: - Tiểu tử ngốc, ta đã rút khỏi vòng xoáy quan trường, đệ lại khiến bản thân lún vào, đệ là ai, phò mã gia, nói đơn giản là tên hoàn khố vô dụng thôi, đệ càng cố kỵ thì họ càng cho đệ có tính toán, cứ đúng tình nghĩa mà làm, chẳng ai nói gì được.
- Chọn một ngày tốt, dẫn Tiểu Uyển và Tâm Nhi chuẩn bị lễ vật, công khai đi thăm Quách hoàng hậu, để xem kẻ nào dám nói ra nói vào.
Vân Nhị nghị một chút, chắp tay bừa với đại ca một cái, tiếp tục ăn sáng, đột nhiên thấy ngon miệng hơn nhiều.
Vân Đại ăn xong, thay một thân nho sam nhẹ nhàng, tay cầm quạt gấp, dẫn theo Hàm Ngưu và Hầu Tử, kéo một xe lễ vật lớn đi tới nhà Lý Thường, ba năm không gặp rồi, không ngờ nghĩ tới thấy ấm lòng, rất muốn gặp ông già răng cái còn cái mất đó.