Lão Triệu kinh hãi: - Chúng ta không đánh được đâu, giao đứa bé ra đi, hàng hóa cũng thế, giữ mạng mới là quan trọng.
Quả nhiên tám tên kỵ binh người Liêu đã rút vũ khí phóng nhanh tới, Lão Ngụy hừ một tiếng: - Mấy tên Liêu binh là cái rắm gì, huynh đệ, giết thôi.
Nghe Lão Ngụy nói thế, mọi người đồng loạt nấp sau xe ngựa, Lão Triệu giơ một xấp lụa diễm lệ ném ra, lụa màu đỏ rơi trên nền tuyết trắng vô cùng bắt mắt, ông ta vẫn tiếp tục ném, chẳng mấy chộc trên mặt đất đầy món lễ vật quý giá chuẩn bị đem tặng cho lão tộc trưởng người Nữ Chân.
Người Liêu nhìn thấy hành động của thương đội cười rộ lên, đám thương nhân đó thật nực cười, tưởng rằng như thế có thể thoát chết sao, ngu xuẩn, chắc chắn là người Tống rồi, chỉ có người Tống mới hèn nhát ngu xuẩn như vậy.
Mặc dù Đại Liêu và nước Tống có điều ước không làm hại thương đội của nhau, nhưng thứ đó ở Lâm Hoàng phủ có lẽ còn hữu dụng, tới đất bắc này thì ai quan tâm, người Khiết Đan trời sinh là sói, sói là phải cướp đoạt, giết chóc, phải ăn thịt.
Nhìn thấy tơ lụa, bọn chúng liên tưởng ngay tới nữ tử người Tống mỹ lệ, đám thương nhân béo ú người Tống luôn mang theo thị thiếp xinh đẹp, một tên giảm tốc độ nghiêng người nhặt xấp lụa lên, ngửi ngửi, lúc này hắn chỉ mong trong đội xe có nữ tử người Tống.
Đội trưởng đã nhặt đồ rồi thì những tên khác không khách khí nữa, đều nhảy xuống ngựa tranh chiến lợi phẩm, đám người Tống hèn nhát không cần lo, nhưng bất thình lình tiếng tên rít xé gió vang lên, bọn chúng cực quen với âm thanh này, nhưng không kịp phản ứng, tên đội trưởng bị mũi tên xuyên trán, lực quán tính mạnh mẽ của mũi tên bắn bởi thần tí nỏ lòi ra phía sau, mang theo màn sương máu...
Không tên nào kịp kêu lên một tiếng, tám tên gục xuống, dùng máu mình tô điểm cho đất tuyết.
Lão Ngụy từ sau xe ngựa nhảy ra, tay giữ chặt cổ áo để gió tuyết không luồn vào, đá thi thể: - Đám này kém người Thanh Đường, Tây Hạ quá xa, địch nhân chưa chết mà đã đi nhặt chiến lợi phẩm, bọn chúng đã mất hết tính cảnh giác rồi.
Người chết rồi thì Lão Triệu không sợ nữa, đi ra nhìn một cái co chân đá Lão Ngụy: - Con bà ngươi, còn chửi người ta, nhìn xem, đều là Ngự lâm quân, chẳng lẽ hoàng đế người Liêu ở đây, mau xóa dấu vết rồi trốn vào rừng, không chết cả lũ bây giờ.
Lão Ngụy rùng mình, vội vàng gọi những người khác tới ném xác vào cái hố bên đường, Lão Triệu tức điên, đá thêm mấy cái: - Không làm thế được, người Liêu giỏi truy tung, mau rút hết nỏ tiễn ra, ngụy trang vài chết chém, chặt đầu đi, buộc thi thể không đầu lên ngựa, cho ngựa tự chạy, đoán chừng hoàng đế nước Liêu bắt đầu xuân nại bát rồi, xung quanh đây thế nào cũng phải có mười vạn kỵ binh.
Những người khác hết hồn, vội vội vàng bàng khiêng những xác chết kia lên, thừa lúc xác còn ấm chặt đầu, buộc lên ngựa, vỗ mông cho chúng chạy đi, sau đó cẩn thận xóa sạch vết máu, đánh xe ngựa chở hàng vào sâu trong rừng, gió tuyết chẳng mấy chốc che lấp hết dấu vết tội ác.
Mỗi khi tới chập tối, gió bắc lại bắt đầu tàn phá, cuồng phong cuốn tuyết trên mặt đất, phủi kín trời đất.
Thiếu niên kia người lạnh lắm, cứ thế này chết chắc, Lão Ngụy bắc bếp treo nồi, sau đó đốt lửa, may mà có rừng thông đen yểm hộ, khói mỏng không bốc được lên trời, Lão Ngụy cẩn thận đặt thiếu niên giữa hai đống lửa, đoàn người quây xung quanh, không ai có hứng thú nói chuyện.
Nếu bình thường giết mấy tên người Liêu không thành vấn đề, giết thì giết rồi, nhưng hiện giờ thì khác, rất có thể bọn họ đang ở trong vòng vây của đại quân nước Liêu, muốn trốn thoát là không thể. Tuy không có kinh nghiệm giao dịch ở nước Liêu như Lão Triệu, nhưng cũng hiểu xuân nại bát với người Liêu mà nói không chỉ là nghi thức tế điện tổ tiên và thiên thần, còn là cuộc luyện binh lớn, vừa hành quân, vừa đi săn, thuận tiện tiêu diệt kẻ bất thuần.
Nước thịt trong nồi đã sôi, Lão Ngụy lấy dao chặt mấy miếng cá muối ném vào nổi, cho thêm nắm gạo rang, cá muối cung cấp thêm muối cho nước canh, gạo rang gặp nước là thành cháo, đó là quân lương của đại quân, đơn giản thực dụng. Lão Ngụy nhớ rau xanh, tiếc là ở phương bắc mùa này không kiếm đâu ra.
Đút cho thiếu niên kia ít canh, nước canh sền sệt tanh nồng, nhưng rất là ấm người.
Thiếu niên có sống được không thì phải xem nó có uống được nước canh không, chỉ cần ăn được thì có nghĩa là thân thể còn chưa hỏng, nếu không thì không cần tốn công thêm nữa.
May, nó ăn được, không những thế còn cắn cả thìa, nếu đây là thìa gỗ chứ không phải thìa sắt thì bị có cắn đứt rồi.
Ăn hết một bát cháo to, hơi thở thiếu niên bình ổn hơn nhiều, chân tay ấm áp, cả đoàn không khỏi khâm phục sức sống của người Nữ Chân, đổi lại là bọn họ mà bị thương nặng như thế thì đã chết chắc rồi.
Không dám đi vào rừng quá sâu, nếu không có khi gặp phải hổ, vùng rừng núi Liêu Đông này là thiên hạ của hổ và gấu, còn đồng hoang ngoài kia là thiên hạ của sói.
Nhưng thà gặp hổ còn hơn gặp sói, hổ thì đi riêng lẻ, đối diện với mười mấy hán tử võ trang tận răng không ra uy được, ném quả tạc đạn ra thì hổ hung dữ tới mấy cũng bỏ chạy. Sói thì khác hẳn, sói đầu đàn không chạy, cả đàn sẽ đánh tới chết.
Giờ thì Lão Triệu đã hiểu vì sao thương đội lại an toàn đi mấy trăm dặm không gặp con sói nào, vệ đội hoàng gia đã đuổi hết sói đi, chỉ là sao năm nay xuân nại bát sớm thế, nếu biết trước bọn họ đã sớm rời khỏi Liêu Đông, giờ thì bị vây hãm rồi, xuân nại bát kéo dài tới bốn tháng.
- Lão Triệu, chúng ta phải nghĩ cách thoát thân thôi, bốn tháng ở đồng hoang, chúng ta chết cóng mất, chưa kể bị quân Liêu phát hiện, huynh đệ sống chưa đủ. Lão Ngụy đắp chăn ấm cho thiếu niên, tới bên Lão Triệu nói nhỏ: - Mau nghĩ cách đi.
- Giờ đi bước nào tính bước nấy, ta đang nghĩ tìm người Khiết Đan có lẽ còn chút khả năng, khi hầu gia tham dự tiệc chiêu đãi sứ tiết của triều đình, cùng Tiêu Lý Hổ sứ tiết nước Liêu trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, khi về còn phái ta đi tặng hai mươi vò rượu mạnh cho Tiêu Lý Hổ, nói không chừng có thể tận dụng.
- Tùy tiện sử dụng quan hệ của hầu gia, liệu có làm hỏng đại sự của người không? Lão Ngụy tỏ ra lo lắng:
- Giờ chỉ còn cách này thôi, có hỏng chuyện của hầu gia hay không ta không biết, nhưng ta biết nếu chúng ta dùng để giữ mạng, hầu gia sẽ không trách, chẳng phải hầu gia luôn dặn chúng ta mạng sống đặt lên hàng đầu là gì?
Lão Ngụy cúi đầu dùng cành cây cời cho lửa cháy mạnh hơn, nhìn hoa lửa bắn tứ tung, nói tiếp: - Kế mưu của hầu gia luôn xâu chuỗi với nhau, không làm hỏng thì hơn, có khi một mắt xích bị hỏng sẽ trả giá bằng ngàn vạn huynh đệ đấy. Thế nên chuyện của chúng ta thì chúng ta tự giải quyết, trước kia chúng ta như nắm bùn nhão, là hầu gia vực chúng ta lên, dạy chúng ta cách sống thẳng lưng, vì hầu gia, vì các huynh đệ, mạng này bỏ cũng được, mọi người thấy sao?
Đều là người từ chiến trường về, trên chiến trường lúc cần dùng thân thể để trải đường cho chiến mã cũng không lạ, nên các lão binh đều gật đầu.
- Lão Triệu, đừng muốn đi tìm người Khiết Đan kia nữa, ta thấy cơ hội tìm ra trong thiên quân vạn mã khó lắm, mấy người bọn ta cho dù liều mạng cũng sẽ đưa ngươi lên thuyền về nhà, nếu bọn ta không về được, đến lễ tết đốt cho ít tiền giấy là được.
Lão Triệu trầm tư nhìn mấy người bên phía mình, thấy họ gật đầu ý bảo mình định đoạt, nói: - Các ngươi theo hầu gia kiếm công danh, ta thì theo phu nhân kiếm sống, ân huệ không kém các ngươi, nếu các ngươi không muốn làm hỏng kế của hầu gia, lão Triệu cũng không muốn để phu nhân khó xử. Ngươi đã nói tới mức này rồi, vậy thì tránh người Khiết Đan, đi vào rừng, như thế ắt gặp người Nữ Chân, lúc đó để ta bắt chuyện, nói chuyện không xong thì trông cậy vào các ngươi. Bất kể thế nào nếu đơn lẻ thì không sống nổi ở phương bắc này, phải dung nhập vào tộc nào đó mới vượt qua được mùa xuân dài.
- Được, nghe lời ông, liều một phen.
Lão Triệu cười ha hả chui vào xe ngựa, cái nơi chết tiệt này, hơ lửa thì ngực ấm, nhưng âm phong làm lưng lạnh toát, mình là người làm ăn sao so được với đám binh sĩ chịu khổ quen.