Triệu Húc đỏ mặt, vội nói: - Ta tới thăm phu nhân.
Vân Đình bĩu môi, giọng nói không chút khách khí: - Lừa ma à, mẹ ta chẳng lẽ thích ăn sữa chua, chẳng lẽ mẹ ta thích ăn hồn đồn của Lưu thập tam gia? Từ hoa đào ra thì mẹ ta không thích hoa gì khác, ngươi mang nhiều mẫu đơn Lạc Dương như thế tới làm cái gì?
- Chỉ có tỷ tỷ ta mới thích loại hoa nở không biết tôn ti đó, thứ hoa gì mà còn to hơn cả lá, về phần hoa quỳnh, mẹ ta nói là thứ hoa vong quốc, không bao giờ cho nói xuất hiện trong nhà, lần trước tỷ tỷ mang về bị Nhị Nương phát hiện đưa tới chỗ mẹ, thảm ...
- Xéo! Triệu Húc bị Vân Đình không chút khách khí vạch trần ý nghĩ, thẹn quá hóa giận quát một tiếng, sau đó lễ phép nhờ Lão Liêu truyền báo:
Vân Đình tức lắm, hút sáo một cái, con chó nằm ở cửa đủng đỉnh đi tới, sủa Triệu Húc mấy tiếng, coi như hoàn thành nhiệm vụ, lại nằm bẹp dưới đất không động đậy nữa.
Trên đời này ngoài Vân Tam ra thì làm gì có con chó nào dám sủa thái tử điện hạ tôn quý nhất của Đại Tống.
Chó vô dụng rồi thì người phải ra tay, nhưng Vân Đình không đánh được Triệu Húc, bọn chúng so tài mười lấy lần rồi, lần nào Vân Đình cũng bị ngược đãi không nhẹ, nó lại như chẳng hề nhớ đòn, chỉ cần Triệu Húc chọc giận nó là nó xông vào đánh.
Chỉ là Triệu Húc bước vào tuổi thiếu niên, Vân Đình vẫn còn trẻ con, vương tay một cái ấn lên vai Vân Đình, Vân Đình chỉ có thể khua khoắng chân tay loạn xị không cách nào chạm được vào người đối thủ.
Dù thị vệ Đông cung hay là gia tướng Vân phủ đều đã quá quen cảnh này, nên kệ hai đứa nhóc đánh nhau, ai làm việc nấy.
Trịnh Bân thì thấy cảnh này vô cùng ấm áp, trong mắt hắn, đây là tỷ phu giáo huẫn tiểu cữu tử, không có gì sai, chỉ có hắn mới biết thái tử điện hạ thích Vân gia đại tiểu thư ra sao, nữ tử thích mặc váy hồng đó là tử huyệt của thái tử, chỉ cần là thứ Vân đại tiểu thư muốn, thái tử dù lật tung cả thiên hạ cũng quyết tìm cho bằng được.
Bệ hạ cho rằng thái tử còn nhỏ không hiểu tình cảm nam nữ, cho dù có cũng là ngây thơ lờ mờ thôi.
Lễ giáo ma ma và thiếp thân cung nữ tới gần là bị điện hạ đuổi ra xa, Trịnh Bân biết có bóng dáng Thục phi đứng sau, Thục phi không muốn người không đâu vào đâu tiếp cận thái tử, không hiểu sao Thục phi làm được, dù sao thái tử không phải chỉ là thích Vân gia đại tiểu thư nữa, mà là si mê rồi.
Càng làm Trịnh Bân nghĩ không thông là, Vân gia đại tiểu thư cũng chẳng phải là quốc sắc thiên hương.
Vân hầu tướng mạo thanh tú, Vân phu nhân càng là mỹ nữ đếm trên đầu ngón tay, sinh ra khuê nữ tất nhiên là không kém, chỉ là Vân đại tiểu thư càng lớn càng giống cha, nhất là lông mày và hai cái răng cửa như đúc một khuôn, còn hành vi thì ...
Lông mày Vân hầu với nam nhân tất nhiên là đẹp đẽ, có điều trên người nữ nhân thì thêm vào vài phần hào sảng, lại thêm vào cái răng to quá mức, gia giáo có vấn đề, cười há hết mồm ra, hành vi thì … ài, giống dã nhân hơn quý nữ, thậm chí cả chuyện trèo lên người đánh đập thái tử cũng dám làm luôn.
Lục phu nhân vì nữ nhi mà lo nát lòng, ma nàng tuy tinh nghịch nhưng lương thiện.
- Tỷ tỷ ta về sẽ nói tỷ ấy là ngươi bắt nạt ta. Vân Đình mông có hai dấu chân lớn, phát hiện chiều cao của mình không thể làm gì được Triệu Húc, căm tức bỏ đi.
Triệu Húc hài lòng phủi tay, không thèm để ý tới sự uy hiếp của Vân Đình, tuy hắn không đánh lại Lạc Lạc, nhưng Lạc Lạc đa phần hiểu lý lẽ chứ không chỉ nghe lời một phía, vẫy Lão Liêu tới: - Quản gia, thẩm nương có nhà không?
Lão Liêu vội vàng khom người đáp: - Bẩm thái tử điện hạ, phu nhân ở dưới nhà gỗ đợi điện hạ.
Muốn trốn ở Vân gia hưởng thành nhàn không thể không nói với Vân gia chủ phụ một tiếng, với Triệu Húc mà nói, Vân gia đúng là nơi tị nạn tốt nhất.
Nay cái tiếng dã man của Vân gia đã truyền khắp Đông Kinh, chỉ cần không cần thiết, huân quý hay lưu manh vô lại đều không muốn đi qua cái ngõ này.
Được nha hoàn dẫn tới hậu trạch Vân gia, Lục Khinh Doanh đang lười nhác ngồi trên cái ghế tựa xem sách, Cát Thị bế đứa bé nhỏ ngồi bên kia bàn đá dạy toán thuật, một đống lá xanh xanh đỏ đỏ bị đứa bé hất văng khắp nơi.
- Vân Lục thị bái kiến thái tử điện hạ.
Lục Khinh Doanh chẳng đứng lên, miệng qua loa một câu cho có, thái tử tới Vân gia quá chăm chỉ, đã không tính là khách nữa, Cát Thu Yên khẽ gật đầu tiếp tục chơi với con, dù sao cũng chẳng có việc gì của nàng.
Triệu Húc cung kính thi lễ: - Triệu Húc bái kiến thẩm nương.
Lục Khinh Doanh cầm sách che miệng cười: - Để xem sau này ngươi búi tóc, đầu đội kim quan làm sao tới nhà ta bắt nạt con ta.
- Vãn bối không biết vì sao cứ nhìn thấy Tiểu Đình là muốn đánh nó, đó là thiên tính, không liên quan tới phẩm tính.
- Ta không có tư cách xử lý ngươi, đợi tiên sinh ngươi từ biên ải về sẽ dẫn Đình Nhi tìm ngươi lý luận thế nào là phẩm tính. Nói đi, tới phủ có việc gì, nếu như muốn gặp Lạc Lạc vậy ngươi uổng công rồi, nha đầu đó khó khăn lắm có chút lòng hiếu thảo, đi Hồng Phúc tự dâng hương cầu phúc cho phụ thân nó, chớ quấy nhiễu.
Triệu Húc bị nhìn thấu rồi chẳng che dấu: - Vì sao không phải Tướng Quốc tự? Nơi đó gần, hương hỏa cũng thịnh vượng.
- Nghe nha đầu đó nói Hồng Phúc có duyên bát tự với tiên sinh ngươi.
Triệu Húc gãi đầu: - Bát tự thì liên quan gì tới chùa miếu?
Lục Khinh Doanh thở dài: - Ta cũng biết, nhưng nha đầu đó nói như vậy, không cho đi liền tuyệt thực, ba ngày không ăn, cho nên dù nó kiếm cái cớ rất nát, ta cũng không thể không cho đi.
Triệu Húc quay đầu nói với Trịnh Bân: - Phái người đi đốt Hồng Phúc tự cho ta.
Trịnh Bân ngỡ ngàng hỏi lại: - Điện hạ muốn đốt ...
Triệu Húc bực mình: - Bảo ngươi đi đốt thì đốt đi, kéo đám hòa thượng ra, cho một mồi lửa rồi xây cái chùa khác.
Thấy mặt thái tử rất khó coi, Trịnh Bân vâng dạ đi an bài, thái tử muốn đốt chùa chẳng qua là ép Lạc Lạc tiểu thư về nhà thôi, chuyện khác xem mà làm, dù sao cũng không thể làm hỏng thanh danh thái tử.
Lục Khinh Doanh nghe Triệu Húc muốn đốt chùa vẫn thản nhiên như không, lúc hắn ra lệnh cho Trịnh Bân còn cầm sách lên đọc tiếp.
- Thẩm nương, Triệu Húc muốn ở nhờ trong phủ vài ngày có được không?
Giọng Lục Khinh Doanh truyền ra sau sách: - Tra gian tặc tra tới mẹ đẻ mình, thật không biết có nên thay mẹ ngươi đánh ngươi một trận hay không?
Triệu Húc bàng hoàng tới không nói ra lời, mặt mày tái nhợt, lắp ba lắp bắp: - Sao, thẩm nương ...
- Không cần giết người bịt miệng, nay những người có vai vế trong kinh thành còn ai không biết, ngươi nghĩ rằng ở trong hoàng cung đóng kín cửa thì không ai biết chắc? Lục Khinh Doanh cuộn cuốn sách đánh vào đầu Triệu Húc vẫn chưa hoàn hồn: - Cùng sĩ đại phu trị thiên hạ là lời thề tổ tông ngươi lập nên, người ta nói thiên tử không có gia sự, chỉ cần bất kỳ việc gì xảy ra trong nhà ngươi đều thành quốc sự hết, vô vàn con mắt chĩa vào như thế, ngươi sao che dấu được.
- Tiên sinh ngươi không có nhà, trong thời gian này ở trong thư phòng tiên sinh ngươi đi, không được đi đâu hết, nghiên cứu kỹ y thư của Trương Trọng Cảnh, xem xem có tìm được cách giảm bớt thống khổ cho phụ hoàng ngươi không?
- Đại Tống lấy nhân hiếu lễ nghi định quốc sách, ngươi nhất định không được có thiếu sót ở hiếu lễ.
Triệu Húc thở phào một hơi, nghe giọng điệu Lục Khinh Doanh thì xem ra sự tình chưa tới mức quá tệ hại, định đứng lên về thư phòng tĩnh tâm nghĩ lại vài việc, đi được mấy bước quay lại: - Thẩm nương, tiên sinh thực sự định đánh xong trận này là ra biển?
Lục Khinh Doanh cười chua chát: - Đó là cách tốt nhất, không còn cách nào khác nữa đâu, công lao của tiên sinh ngươi quá lớn, dù hoàng gia không để ý thì người thiên hạ cũng để ý.
- Tiên sinh ngươi lại không chịu được ước thúc, nên ra biển cho vui vẻ sướng khoái.
Đúng lúc này Trịnh Bân chạy vào báo: - Điện hạ, nô tài nghe nói Hồng Phúc tự vô cùng rách nát, tăng lữ rúc vào góc tường đốt lửa nấu cơm dễ gặp hỏa hoạn, đoán chừng tối nay là cháy.