Lão Liêu lên quan phủ báo một tỳ nữ của Vân gia bị bệnh chết, trong nhà ít người, mua về thêm một tiểu cô nương tên Họa Mi để hầu hạ cáo mệnh phu nhân.
Tiểu Trùng lấy từ trong lòng ra hộ tịch đưa cho Vân Tranh xem, Vân Tranh phát hiện Tiểu Trùng đã biến thành người Đông Kinh, là một cô nhi. Trong nửa ngày trời đã thay đổi được thân phận một người, Lão Liêu đúng là rất giỏi.
Cuộc sống cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, tới một ngày có hai con chim én tha rác về xây tổ ở dưới mái nhà gỗ, Vân Tranh mới nhận ra --- Mùa xuân tới rồi.
Mùa xuân tới làm trong nhà có rất nhiều hoạt động, ví như Lục Khinh Doanh muốn cùng Cát Thu Yên tới am ni cô đối diện Tướng Quốc tử thắp hương, nếu có thể, muốn đặt một tòa tượng Phật của Vân gia ở đó, phù hộ Vân gia con cháu lâu dài.
Còn Vân Nhị thì không biết đưa Tịch Nhục đi đâu rồi, nghe nói nó đang men theo Hoàng Hà đi lên thượng du, chẳng biết bao giờ về, nó nói đây là cơ mật.
Rõ ràng là báo thù, mặc dù trước kia Vân Nhị và Tô Thức muốn nghe ngóng chuyện quân lược, Vân Tranh cũng trả lời như thế, nhưng bây giờ Vân Tranh rất thương tâm, đứa nào đứa nấy đều trưởng thành quá rồi, không thích quanh quẩn bên đại ca nữa, đều muốn không gian riêng, Vân Nhị cũng đã thành ưu tiên số một của Tịch Nhục.
Mùa xuân thì chuyện thích nhất là đi ngắm cảnh, nay Đông Kinh dương liễu mơn mởn, là lúc cảnh trí đẹp nhất trong năm.
- Phu quân, nghe nói Phồn Đài xuân sắc mê người, nhà ta đi ngắm cảnh nhé. Lục Khinh Doanh bây giờ không ốm nghén nửa rồi, lúc ăn cơm hứng trí đề xuất cả nhà đi thanh minh:
- Không phải nàng đang bận chuyện cung phụng Phật tượng ở Từ Vân am à? Sao lại còn rảnh đi Phồn Đài nắm cảnh, nếu nàng vì thấy ta ở nhà rảnh rỗi quá mức không biết làm gì nên rủ ta đi chơi cho khuây khỏa thì không cần đâu, ta không sao, phu quân nàng chưa yếu đuối tới mức đó. Nàng cứ bận việc của mình đi.
Cát Thu Yên nói vào: - Thời gian qua lão gia không vui, ít cười hơn nhiều rồi, trong nhà không ai cao hứng được, thế nào cũng phải để lão gia vui vẻ chứ?
Vân Tranh đưa tay ra véo khuôn mặt đang ngày càng tròn trịa của Cát Thu Yên, lại ấn mũi Lục Khinh Doanh một cái, muốn thơm má khuê nữ, bị nó tránh mất, phì cười cầm roi ngựa rời nhà. Đường đường nam tử đại trượng phu, cần tới bà bầu an ủi, chuyện mất mặt đó Vân Tranh không chịu.
Đầu đuôi là do Bao Chửng tra duyệt hồ sơ lại bộ, có kết quả khủng bố, năm Tường Phủ, Đại Tống chỉ có 9785 quan viên, tới giờ, tức là chỉ bốn mươi năm thôi, số quan viên đã lên tới 17300, đấy là còn chưa tính sứ thần, tức là số quan viên đã tăng gấp đôi, Đại Tống vừa mơ hồ có chút khởi sắc, lại lần nữa bị trọng thương, riêng tiền lương cho quan viên đã cuốn sạch tài chính cả năm.
Tiếp ngay đó có Bàng Tịch tra duyệt số lượng binh mã thiên hạ, thông qua so sánh phát hiện, năm Khai Bảo, tổng binh lực của Đại Tống không quá 380.000 người, trong đó cấm quân 200.000, vậy mà tới năm Khánh Lịch thứ tám, tổng binh lực đạt tới 1.259.000, trong đó cấm quân lên tới 800.000.
Binh sĩ thì nhiều như thế, vậy mà biên phòng Đại Tống như cái túi thủng, bất kể nước Liêu hay Tây Hạ, muốn vượt biên cảnh lúc nào thì vượt, còn Vân Tranh và Địch Thanh rầu rĩ chẳng có quân mà dùng.
Người lắm mồm cơ bản không có kết cục tốt, Bao Chửng bị hoàng đế phái đi Tề Châu dẹp loạn, có trời mới biết vì sao hơn trăm tên phản quân phải cử một đại thần nhị phẩm đi đích thân đốc trận. Tề Châu cấm quân Mã Đạt, Trương Thanh tạo phản, Vân Tranh chưa bao giờ nghe nói tới hai người này, mà một trăm người cũng gọi là tạo phản à? Tùy tiện phái một bộ đầu đi bắt là đủ, thế mà phải trọng thần triều đình đi.
- Đây không phải là chuyện bé xé ra to, năm Khánh Lịch thứ bảy Vương Tắc làm phản có bao nhiêu người? Cũng chỉ trăm người thôi, kết quả là triều đình phải phái bao nhiêu người đi dẹp loạn? Đô giám Mạch Duẫn Ngôn, mãnh tướng Vương Tín, Vương Khải, đề hạt Hác Chất không phải đều bị người ta đánh tan tác đấy sao? Hà Bắc an phủ sứ Minh Hạo đi cũng bị người ta đánh cho không tìm nổi xác à? Triều đình hết dụ hàng lại khao thưởng, chẳng được ích gì, bệ hạ đứng ngồi không yên, phái Văn Ngạn Bác đi mới đánh bại được, kết quả sáu châu phủ Hà Bắc tan nát. Cho nên lần này không phái trọng thần như Bao Chửng đi thì phái ai?
Lỗ Thanh Nguyên đi tiễn chân Bao Chửng, giải thích cho Vân Tranh nghe.
- Vân hầu, không ngờ ngài lại đi tiễn lão phu, còn cho rằng trải qua chuyện lần trước, ngài sẽ sinh khúc mắc. Hổ thẹn, hổ thẹn. Bao Chửng nhìn thấy Vân Tranh cưỡi ngựa xuất hiện ở trường đình thì lòng an ủi không ít, người tiễn chân thực sự là hơi thưa thớt một chút, đa phần qua loa vài câu rồi về cả rồi:
- Ta chẳng qua không nỡ nhìn ông già bôn ba mấy trăm dặm đi dẹp loạn thôi, Bao công, ngài nói thật đi, ngài có đủ tự tin không?
Bao Chửng nghiêm túc nói: - Bệ hạ sai khái, lão thần lấy cái chết báo đáp thôi.
Vân Tranh ôm mặt: - Còn chưa ra quân đã nói lời chẳng lành, lão đại nhân ngài về đi, nhờ ngài nói với bệ hạ, Tề Châu chẳng qua cách Đông Kinh chưa tới bảy tám trăm dặm, nghe nói chỗ tạo phản không tới năm trăm dặm, khoái mã chỉ mất hai ngày, để ta đi thay ngài, không cần đại quân nữa, ta dẫn gia tướng, gia đinh đi mười ngày là về.
Triều đình xui xẻo tới mức độ này Vân Tranh chẳng biết nói thế nào nữa, Hà Bắc mà còn loạn nữa thì kế hoạch của mình tới đời con cháu cũng chẳng xong, mặc dù mình dẫn gia tướng đi sẽ có cớ cho người ta chỉ trích, nhưng mà sợ quái gì, quan hệ giữa mình và đám văn thần chẳng thể sửa chữa.
Bao Chửng mừng rỡ giữ lấy cương ngựa: - Thật không, chuyện đánh trận này Vân hầu mới là chuyên gia, lão phu đi chỉ tốn tiền của, nếu Vân hầu đi được thì tốt quá, lão phu ở sau làm hậu quân cho ngài.
- Ta chỉ không hiểu, đâu phải đi phá án hay tra xét dân tính, sao họ cử một người không biết đánh trận như ngài đi, trong khi ta và Địch soái đều ở kinh, trăm tên đạo phải diệt nhanh thì chẳng có họa gì, nhất định nhìn chúng lới mạnh lên mới hài lòng, hay là các vị công khanh thích khói lửa mịt mù?
Câu này làm Bao Chửng nghẹn họng, nghĩ một lúc chắp tay: - Có lẽ triều đình sẽ có an bài khác cho Vân hầu, lão phu suy nghĩ quá đơn giản, ý tốt của ngài đã nhận, cáo biệt. Cái ông lão cứng đầu đó nói xong chắp tay đi luôn.
- Đừng đi quá nhanh, ta định dẫn gia tướng và gia đinh tới Thái Nghi sơn săn bắn, tiện thể lấy đầu Mã Đạt, Trương Thanh gì đó giao cho ngài...
Vân Tranh nói xong nhờ Lỗ Thanh Nguyên báo hộ lên tam ti mình xin phép rời kinh đi săn, năm mới, niên hiệu mới, Triệu Trinh đã bỏ lệnh cấm túc cho y, nhảy lên ngựa, sai Hầu Tử về nhà triệu tập gia tướng, còn mình dẫn Hàm Ngưu ra Vân gia trang ngoài thành, đám người Giáp Tử doanh ở đó suốt ngày thao luyện xuông cũng sớm buồn chán lắm rồi.
Chẳng mấy chốc tin Vân Tranh “đi săn” truyền tới tai, Triệu Trinh cảm khái nói: - Gia đinh của Vân gia còn lợi hại hơn cả quân tốt của quốc triều hay sao?
Trần Lâm ở bên cạnh an ủi: - Bệ hạ, đó là chuyện rất bình thường mà, thân vệ của Đại tướng quân là hi vọng cuối cùng của Đại tướng quân trong lúc nguy nan, không tinh nhuệ sao được? Vân hầu tuy lấy cớ đi săn, song cũng là để thể hiện sự quang minh chính đại của mình, gia tướng Vân gia lợi hại, điều đó không cần dấu ai hết, tốt hơn những kẻ che che dấu dấu nhiều.
- Nếu Vân hầu đích thân nhận việc này, bệ hạ không cần lo lắng nữa, Khổng gia Khúc Phụ lần này hẳn yên tâm được rồi.
Triệu Trinh cười tự trào: - Vân khanh nói với Bao Chửng cũng không sai, hơn trăm tên đạo phỉ làm công khanh trên triều đại kinh thất sắc, phải để đại tướng quân đi tiễu phi, đúng là bi ai của trẫm.
Trần Lâm chắp tay nói: - Ha ha ha, bệ hạ, thực ra không tới mức đó, lão nô thấy Vân hầu chẳng qua ở nhà buồn chán quá thôi, mà mãnh hổ luôn cần mài sắc móng vuốt, theo lão nô nghĩ chuyện này phái viên tiểu tướng như Chu Đồng, Lang thản đi cũng đủ...
HẾT!