Đặc tính vũ khí của Vũ Thắng quân quyết định bọn họ không cần một tòa thành kiên cố, chỉ cần một chỗ có thể phòng ngự chặt chẽ, lại có thể nhanh chóng tiến công, Ôn Tuyền quan bất kể ở phương diện nào mà nói đều vô cùng thích hợp.
Vân Tranh và Chu Đồng đứng trên tường thành, quạ trên đầu kêu ầm ĩ, tựa hồ đang vui mừng vì lại sắp có thịt người mà ăn.
- Vị trí không tệ, Ôn Tuyền quan bóp chết yếu đạo giao thông giữa Nghi Châu và Ung Châu, địa thế bằng phẳng, núi hai bên không cao nhưng hiểm trở, đối phương muốn thoát về Ung Châu thì chỉ có một hướng đánh tới, người trước kia chọn nơi này lập quan ải rất có tầm nhìn.
Chu Đồng mặt âm trầm: - Hoàng Sư Mật là đại tộc nơi này, hai vạn thi thể của bọn chúng không đủ trải hết đất đai.
Vân Tranh tiếp tục nói: - Mảnh đất trống kia là ruộng tốt, nhìn xem, lúa hoang mà mọc tốt thế kia, tiếc là không ai thu hoạch, vùng đất này nếu như được chăm sóc sẽ sản xuất tốt lắm đây, triều đình nên di cư bách tính tới, đất đai Quan Trung, Hà Nam đã canh tác mấy nghìn năm rồi, đất đai cằn cỗi...
Không có tiếng nói chung, Chu Đồng nhảy xuống tường, tức giận nhìn Vân Tranh: - Loại đất đai màu mỡ nhờ thi thể người chết trồng ra lương thực mà tướng chủ cũng dám ăn à?
Vân Tranh cười lớn: - Ăn chứ, vì sao không ăn?
Chu Đồng phất tay áo bỏ đi.
Hoàng đế cho Vũ Thắng quân tùy nghi hành sự, văn thư Xu mật viện cũng hàm hồ, nhưng quân lệnh cực kỳ rõ ràng, Dư Tĩnh hạ lệnh giữ bằng được Ôn Tuyền quan, không cho Hoàng Sư Mật rút lui, đợi tới khi đại quân Địch Thanh tới, nói trắng ra là không cho Vũ Thắng quân lâm trận bỏ chạy, dù có đánh tới người cuối cùng cũng phải đánh.
Tám nghìn quân của Trần Thự bị ba nghìn tinh nhuệ đánh cho chạy chối chết, tử thương thảm trọng, cho nên Hoàng Sư Mật cho rằng một đám sương quân như Vũ Thắng quân chẳng chịu nổi một đòn, vì thế hắn không vội đả thông đường lui mà ra sức cướp bóc ở Nghi Châu, bất kể phú hộ hay bần dân đều không buông tha. Mang theo vô số bách tính, làm đội ngũ của Hoàng Sư Mật trở nên cồng kềnh, năm vạn người mang theo hàng hóa rầm rộ kéo tới Ôn Tuyền quan, trong suy nghĩ của bọn chúng, chỉ cần chúng kéo tới, thủ quân nơi đó hoặc sợ vỡ mật hoặc bỏ chạy, cảnh đó chúng thấy quá nhiều rồi.
Vân Tranh thành thật chuẩn bị phòng thủ Ôn Tuyền, không quấy nhiễu địa phương, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng nào với quan trên, điều này làm vị lão thần Dư Tĩnh vừa mắt với Vũ Thắng quân hơn nhiều.
Quảng Nam an phủ sứ Phan Việt chuyên môn mang lương thảo tới vỗ về Vũ Thắng quân, lúc này Vũ Thắng quân đang đào hào, tổng cộng có ba đường hào, nói cách khác Vũ Thắng quân định nấp trong hầm hào dùng nỏ tiễn tiêu hao quân đội của Hoàng Sư Mật, an phủ sứ hài lòng lắm, cho rằng đây là biện pháp cẩn thận an toàn.
Phan Việt đứng trên quan ải chỉ quân tốt đang đào hào, ai nấy y phục lam lũ, dưới ánh mặt trời nắng gắt vẫn làm việc không oán không than, gật gù: - Vân đô giám thống lĩnh được bộ hạ tới mức này, lão phu bội phục.
Chức danh quan viên của Đại Tống thực sự làm người ta muốn điên cái đầu, cũng may Vân Tranh không cần ghi nhớ, người ta nhớ là được, người ta vênh mặt với mình tức là quan chức cao hơn, cứ gọi một tiếng mình công sẽ không bao giờ là sai: - Minh công quá khen, bệ hạ có ý chỉ, bất kể là núi đao hay biển lửa cũng không thể ngăn được tâm lòng song báo quốc của Vũ Thắng quân, chủ nhục thì thần chết, đây chính là lúc đền nợ nước.
Vân Tranh cũng mặc áo gai, không phải cố tình, mà y Vũ Thắng quân làm việc đều thay loại y phục này, từ trên xuống dưới đều thế, bền chắc là yêu cầu hàng đầu nên rất đơn giản, đã thế ở vai, gối, khuỷu tay còn may thêm một tầng vải dầy bảo hộ, cho nên rất khó coi.
Chẳng cần nói với Phan Việt là giáp trụ, quần áo sạch sẽ đều ở trong doanh, sương quân phải có bộ dạng sương quân, nếu Dư Tĩnh mà biết trang bị Vũ Thắng quân còn tốt hơn cấm quân, có trời mới biết ông ta có đem Vũ Thắng quân đẩy ra tiền tuyến Ung Châu làm tốt thí không?
- Lão phu nhất định đem những điều mất thấy tai nghe ở đây bẩm lên đại soái, Vũ Thắng quân kiên thủ!
Phan Việt đi một vòng khích lệ quân tốt, để lương thảo khao quân lại, chẳng kịp vào quân doanh đã vội vàng đi, Địch Thanh mang theo thiên tử kiếm sắp tới rồi, không được chậm trễ.
Ngô Kiệt từ trong hào leo ra, vẩy bùn đất dính ở chân tay, lấy bầu nước tu một ngụm lớn: - Tướng chủ, chỉ đào được một trượng thôi, đào nữa là có nước, còn cố đào thì thành bùn nhão hết... Nói tới đó nhảy xuống, rống lên: - Đào nữa đi, đào ra suối ngầm thì thôi, con bà nó, sao không nghĩ ra nhỉ, biến thành bùn càng tốt, khỏi tiến công.
Vân Tranh mỉm cười rời khỏi khu phòng thủ của Ngô Kiệt, tới thị sát khu phòng thủ của Lương Tiếp, nơi này hoàn toàn khác, vì Lương Tiếp nắm giữ hai đội kỵ binh, còn Tiếu Lâm dẫn ba trăm kỵ binh tung cú đấm cuối cùng, đây là chiến pháp kỵ binh tam liên kích mà Vân Tranh học được từ Thanh Nghị Kết Kỷ Chương, đã thử nghiệm với cường đạo ở quy mô nhỏ, giờ là lúc chính thức kiểm nghiệm trong đại chiến.
- Kéo cao lên, cao nữa lên, đồ ngu, cái cầu treo này không chỉ dùng làm cầu mà còn dùng cho huynh đệ nấp sau cổng thành chuẩn bị xuất kích, nhất định phải đủ cao, đúng... Rồi, thả xuống!
Theo cùng một tiếng quát của Lương Tiếp, chiếc cầu treo làm bằng gỗ nguyên khối rơi sầm xuống, bụi đất mù mịt, tiếp ngay đó trong bụi đất một đội kỵ binh lao ra rầm rập như bóng ma từ địa ngục, chỉ là phóng qua cầu treo ngựa chùn vó tốc độ chậm đi nhiều. Lương Tiếp nhảy dựng lên chửi bới: - Lão Cẩu, con mẹ nó, không biết dọn đất mềm đi à, vừa rồi đám huynh đệ không phải kỹ thuật tốt thì móng ngựa lún xuống ngã dập mặt rồi.
Lão binh đá đít quân tốt trẻ, rống lên: - Chỉ biết ăn với ỉa, làm việc không dọn dẹp cho sạch sẽ.
Quân binh mà, chẳng thể yêu cầu họ ngồi xuống bàn bạc tử tế được, kệ họ cãi nhau, Vân Tranh không để ý, Vũ Thắng quân chưa bao giờ tác chiến quy mô lớn với sự phối hợp của nhiều quân doanh, cần phải thử nghiệm nhiều.
Chu Đồng nắm nỏ doanh, hắn đang dựa vào cờ hiệu của thám tử đằng xa điều chỉnh vị trí nỏ tám trâu, trước kia Vân Tranh còn muốn lắp thuốc nổ trên nỏ, nhưng vì không thể khống chế thời gian phát nổ đành phải bỏ, uy lực nỏ tám trâu đủ khủng bố rồi, chẳng cần vé rắn thêm chân.
Máy ném đá cỡ nhỏ là vũ khí bí mật của Vũ Thắng quân, nó ném ra các hũ thuốc nổ, thứ này tầm bắn ngắn hơn nỏ tám trâu, nhưng uy lực kinh hồn, chỉ riêng tiếng nổ kinh hồn trên đầu cũng đủ đập tan sĩ khí của địch.
Bành Cửu ở hậu doanh, hắn là đội dự bị cuối cùng của Vũ Thắng quân, lần đầu tham gia đại chiến, Vân Tranh không dám có chút lơ là nào, nói cho cùng phòng ngự chiến mới thích hợp cho tân binh, cũng là đá mài đao khảo nghiệm tâm tư chủ soái có đủ kín kẽ không.
Bành Cửu kéo Vân Tranh ra chỗ kín đáo, báo: - Tướng chủ, chúng ta mất 10 cái bánh và nửa bao gạo.
Vân Tranh thất kinh: - Ở đâu, có phải các huynh đệ ăn vụng không?
Bành Cửu lắc đầu: - Hỏa đầu quân Lão Thiệu nói, buổi sáng làm 200 cái bánh, đến bữa trưa thì thiếu mất 10 cái, kiểm tra kỹ còn phát hiện ra thiếu nửa bao gạo, liền báo cho ti chức.
-Nếu là trước kia thì loại chuyện này quá nhiều, không ai quan tâm, nhưng giờ mỗi bữa đều được ăn no, quân kỷ cũng nghiêm, không ai dám ăn trộm, đây tuy không phải tội lớn, nhưng rất mất mặt.
Vân Tranh nhìn vùng đồng cỏ hoang vu ngoài Ôn Tuyền quan: - Đã tra nơi đó chưa?
Bành Cửu gật đầu: - Tra rồi, vài huynh đệ theo Lãng Lý Cách học truy tung ra đó điều tra, không phát hiện bóng người.
Không xong rồi, hoanh trại hơn vạn người, phòng vệ nghiêm ngặt lại để người ta lẻn vào lấy thức ăn không ai biết, nếu chúng bỏ độc vào thì hậu quả khôn lường, Vân Tranh hạ lệnh: - Nhất định phải tra cho ra trước khi Hoàng Sư Mật tới, nếu hệ thống phòng ngự của chúng ta có sơ hở thì công sức trước giờ vứt đi hết.