Vì mục đích cá nhân mà hại quốc gia của mình không phải là đặc sản của người Tống, khắp thiên hạ đều có loại người như thế.
Có gia tài vạn quán nhưng một lòng suy nghĩ cho quốc gia còn hiếm hơn sừng lân lông phượng, chỉ cần xuất hiện một người, thế nào cũng ghi trên lịch sử, bất kể lịch sử nước nào.
Phú hào huân quý càng dễ công phá hơn quân đội cho nên tốc độ tiến quân của Thôi Đạt nhanh hơn Vân Tranh rất nhiều, cho dù thương hành đất Thục có phản bội lại Vân Tranh thì Thôi Đạt vẫn chỉ huy thương đạo này, vì thế khi qua đây suýt nữa bị Lang Thản lấy mạng.
Trần Lâm được Vân Tranh đưa cho tình bao liên quan tới Thôi Đạt và thương cổ Đại Tống ở Liêu, suốt cả ngày hành quân sau đó đều ngồi trên xe ngựa xem, cho tới tận khi dừng lại mới nhận ra, lúc này bụng đói ngấu.
Trong quân chẳng có gì ngon để ăn, chỉ có một bát canh thịt dê và một cái bánh, từ đại soái cho tới sĩ tốt đều giống nhau, dù Vân Tranh cũng chỉ có thêm ít dưa muối mà thôi.
Trần Lâm vội vàng cho bánh vào canh ăn ngấu ăn nghiến, sau đó đợi Vân Tranh ăn xong, ông ta rất nóng lòng bàn bạc chiến cục tây bắc.
- Ông có tuổi rồi, không cần phải ăn giống ta, nếu ông mà ngã bệnh thì phiền lắm.
Trần Lâm chỉ ậm ừ, Vân Tranh vừa mới bỏ bát xuống, ông ta kéo ngay lên xe ngựa, vỗ cái bàn đặt mấy quyển trục: - Tất cả đều là thật sao? Đại tướng quân đã chuẩn bị từ năm năm trước?
- Ông nghĩ ta dùng thương hành đất Thục vơ vét cho Vân gia chắc, các người suýt chút nữa làm hỏng chuyện của ta, nếu không phải vì tính tới ngày sau còn dùng, ta đã xử lý hết đám người đó rồi.
Trần Lâm chẳng hổ thẹn, nếu mỗi lần vì chuyện xấu do hoàng gia làm mà hổ thẹn thì chết từ đời tám hoánh nào rồi, vội vàng hỏi: - Có bố trí này vì sao chúng ta không tập kích Tiêu Đả Hổ mà nhất định phải quyết chiến ở Bạch Đăng Sơn, tổn thất sẽ rất lớn.
Vân Tranh lắc đầu: - Nếu đuổi Tiêu Đả Hổ đi lấy Tây Kinh, trong tay hắn có ba chục vạn đại quân rốt cuộc Tây Kinh là của ai vẫn khó nói lắm, so với việc hai ba ngày đánh nhau một trận dây dưa không dứt chẳng bằng đánh một trận định càn khôn. Ông chỉ cần biết thế là đủ.
Trần Lâm nghiêm mặt: - Lão phu là giám quân, ngài không nên dấu lão phu mới phải.
- Nói sớm à, nói sớm có trời mới biết chuyện gì, các ngươi lại cho rằng ta đang chuẩn bị đường lui ở nước Liêu, hừ đám huân quý làm chuyện này không ít, bất kể chiến tranh ai thắng bại chúng đều có thể kê cao gối ngủ kỹ, nếu ta nói trước không bị nghi ngờ mới là lạ.
Sự thực là như thế, Trần Lâm không nói gì thêm, thám báo đã từ phía mặt trời lặn chạy tới, nhìn lá cờ đỏ cắm trên lưng họ là mọi người hiểu, Bạch Mã quân đã giao chiến với người Liêu rồi.
Phía nam Bạch Đăng Sơn là Dã Hổ khẩu, đó là sơn khẩu mà Lý Đông Sở phải đột phá, chỉ có chiếm lĩnh và giữ vững được sơn khẩu này, tàn quân của Lang Thản mới có thể chui ra.
Đại thảo nguyên chẳng có gì che chắn, Tiêu Đả Hổ tất nhiên cũng biết quân Tống đã tới, sẽ không dễ dàng để Lý Đông Sở tiến vào Bạch Đăng Sơn.
Gió Sóc vù vù, mặt đất bao la, từng bông hoa tuyết từ trên không rơi xuống, rơi lên mặt Hi Lạp Mộc Luân, hóa thành nước lạnh, cảm giác buốt giá đó làm thần chí hắn tỉnh táo hơn.
Dõi mắt nhìn tới tận cùng đồng hoang, nơi đó có đường màu đen nhúc nhích, hẳn là kỵ binh của người Tống, nhưng tốc độ chậm như thế khiến Hi Lạp Mộc Luân từ nhỏ lập chí làm kỵ binh cực kỳ coi thường.
Đường thẳng kia từ từ biến hóa cuối cùng thành đội hình mũi tên lớn.
Cuối cùng cũng tới, Hi Lạp Mộc Luân năm nay chưa tròn mười sáu, đây là trận chiến đầu tiên của hắn, nhưng hắn không hề sợ hãi, nhếch mép cười rất ung dung, buộc chặt đai lưng, cởi thuẫn tròn làm bằng gỗ đeo lên tay trái, đó là lễ vật mà gia gia hắn tặng cho, nghe nói là đoạt được của người Tống, dùng mấy chục năm chưa từng bị trúng tên nỏ.
Người Tống cưỡi ngựa chẳng ra sao, chỉ dùng nỏ tiễn và thuốc nổ, nếu giáp chiến, người Tống hèn nhát còn dễ đối phó hơn bọn ngốc. Những lời này đều do lão binh nói, Hi Lạp Mộc Luân không hiểu vì sao lão binh chạy ra sau tạo thành đội hình riêng, chẳng lẽ coi thường tân binh bọn họ?
Hi Lạp Mộc Luân không phục, chuẩn bị giết vài tên người Tống cho thúc thúc Thế Lý Một Lý của hắn xem, gia gia nói, chỉ cần chặt đầu đầu lĩnh quân Tống, đám còn lại sẽ chạy hết.
Tiếng binh khí rời vỏ, tiếng thở, tiếng kim loại va chạm tạo thành âm thanh hỗn loạn, rất nhiều người giống Hi Lạp Mộc Luân, đang chuẩn bị bước cuối cùng trước cuộc chiến.
Đám người Thế Lý Một Lý không ngờ dựng thuẫn bài lên, ở giữa cao hai bên thấp, trông như cái mai rùa, lão binh mà nhát gan như thế khiến đám tân binh đều coi thường.
Kỵ binh người Tống thực sự quá chậm, thậm chí phải nói bọn chúng không phải đang phóng ngựa mà là đi bộ mới đúng, số lượng nhiều song tốc độ chậm tới bực mình, kỵ binh tốc độ chậm như thế không cần tổ chức đội ngũ chặt chẽ ứng phó, một số tân binh to gan thậm chí bỏ thuẫn bài đi, rút trường đao, sẵn sàng xông lên.
Lần này đại vương hứa thưởng cực lớn, một cái đầu quân Tống đổi được một đấu lúa mạch và hai con dê.
Hi Lạp Mộc Luân cũng chuẩn bị thu thuẫn lại, Thế Lý Một Lý đang nấp trong mai rùa đột nhiên xông ra, tát một phát kéo tụt vào trong mai rùa, xung quanh là đám tân binh cười nhạo.
- Thúc buông cháu... Hi Lạp Mộc Luân vừa mới đẩy Thế Lý Một Lý ra thì bên tai liên tiếp có tiếng gió rít át cả tiếng của hắn.
- Nỏ tiễn, ngồi xuống, giơ thuẫn! Lão binh nối nhau hô vang:
Hi Lạp Mộc Luân lập tức nghe thấy tiếng lộp độp của nỏ tiễn rơi lên lá chắn, làm hắn liên tưởng tới trận mưa đá năm xưa, những cục đá to như quả trứng gà rơi xuống lều nhà mình cũng y hệt như vậy.
- Á....
Tiếng kêu gào thảm thiết gần trong gang tấc, một Liêu binh bị mũi tên bắn trúng mắt trái, xuyên thấu đầu, người đó ngã xuống, tứ chi co giật.
Hi Lạp Mộc Luân bị cảnh tượng trước khi chết của tộc nhân làm giật mình, định đứng lên thì bị Thế Lý Một Lý chỉ còn một mắt giữ lấy, ấn đầu hắn xuống sát đất, cái mai rùa mà hắn cười nhạo lúc nãy đang ngày một thưa thớt, nỏ tiễn xuyên qua lỗ hổng, tiếng thét bắt đầu xuất hiện những tiếng kêu đau đớn, đám lão binh không nhìn vết thương vẫn cắn răng giơ thuẫn hô lớn " Giữ vững!"
"Viu!"
Một tiếng gió mạnh lướt qua đỉnh đầu Hi Lạp Mộc Luân, hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng đen, tiếp đó cái mai rùa đang bảo vệ mình giống như bị búa lớn đập trúng, tức thì tan nát, bóng đen kia mang đi hai tộc nhân của hắn.
- Nỏ tám trâu! Tản ra, tản ra, cúi thấp xuống!...
Hi Lạp Mộc Luân sợ tới tái mặt không còn dám xem thường lời lão binh nữa, vội lăn người ra sau một mô đất, toàn thân co rúm lại sau mộc thuẫn, nước mắt chảy ròng ròng, nghe tiếng nỏ tiễn bắn lên mộc thuẫn, ngay sát bên là bằng hữu thùa nhỏ, hai mắt vô hồn mở trừng trừng.
Không biết qua bao lâu cái thứ âm thanh khủng bố kia không còn nữa, nhưng Hi Lạp Mộc Luân quyết không chịu chui ra.
- Đứng lên, mau đứng lên! Kỵ binh địch xung phong rồi!
Thế Lý Một Lý tóm gáy Hi Lạp Mộc Luân đứng dậy, tiếng vó ngựa nện trên mặt đất rất lớn, chứng tỏ đây là trọng giáp kỵ binh, nếu như không mau chóng lập quân trận sẽ bị kỵ binh toàn thân bọc thép đó dẫm nát.
- Đừng, đừng, không có thuẫn bài cháu sẽ chết đấy.
- Ngươi còn tiếp tục nập sau thuẫn bài càng chết thảm hơn.
Thế Lý Một Lý và Hi Lạp Mộc Luân không phải là thương thủ, bọn họ là đao thủ, chuyên môn phụ trách khi quân địch xông tới rồi sẽ giáp chiến.
Hi Lạp Mộc Luân loạng choạng theo Thế Lý Một Lý leo lên ngọn đồi cao, quay đầu nhìn một cái, hắn thiếu chút nữa không đứng vững.
- Không được sợ, sợ hãi không ích lợi gì, chỉ càng khiến ngươi chết nhanh hơn thôi. Thế Lý Một Lý xoay người Hi Lạp Mộc Luân lại: - Nhìn thẳng vào kẻ địch!
HẾT!