Mục lục
Trí Tuệ Đại Tống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mạt tướng xin thủ Hầu Lĩnh thay đại soái. Lý Đông Sở không chút do dự quỳ một chân xuống, giọng vang vang:

Khi thượng quan cảm thán mình tinh lực không đủ, thuộc hạ nên tích cực đứng ra nhận lấy trọng trách, sau đó thượng quan vui mừng phó thác.

Từng theo nghiệp bút nghiên, muốn vào sĩ đồ tiến thân, làm sao Lý Đông Sở không hiểu đạo quan trường, là quan viên, sao không muốn tiến bộ, càng là bậc trung lương càng muốn có thêm nhiều quyền lực, để thi triển hoài bãi của mình, loại khoái ý đó tiền bạc không thể so được, càng có tài, càng muốn được thể hiện, càng muốn khẳng định.

Chỉ là Lý Đông Sở kiêu ngạo, không muốn hạ mình nịnh bợ, Cao Kế Tuyên không nhìn ra tài trí của hắn, hắn thà chùm đầu làm việc của mình, nay nhận ân tri ngộ của Vân Tranh, tất nhiên là dốc sức báo đáp.

- Vậy ta phó thác nơi này cho Lý tướng quân. Vân Tranh mỉm cười nói, tranh thủ trừng mắt với đám tướng ta còn lại, cả đám cười hăng hắc quay đầu sang chỗ khác, thưc ra phòng ngự Hầu Lĩnh thực ra không cần quá thông minh hay tài hoa gì đặc thù, chỉ cần người ý chí kiên định dám tử thủ, mà đám Ngô Kiệt không có loại tự giác này, cũng do khi xưa Vân Tranh quán triệt tinh thần không đánh được thì chạy quá thấu triệt, làm đám chết tiệt này chỉ ưa đánh du kích, tiến lui tự nhiên, coi như y tự làm tự chịu.

Giao dặn xong công việc xong thì cũng là lúc mặt trời ngả bóng, không có chim bay về tổ, chỉ có lác đác khói lam chiều, Vân Tranh gọi Tô Thức lên đỉnh núi tản bộ, thuận tiện kiểm tra công sự mà hắn xây dựng, Vân Tranh rất hài lòng, vị trí trọng yếu đều được dùng đá chất thành, gắn kết bằng đất đỏ, rất chắc chắn.

- Đệ là đứa tài hoa, sao ở Đông Kinh lại thể hiện kém cỏi như vậy? Vân Tranh kiếm tảng đá sạch sẽ, ra hiệu Tô Thức ngồi xuống, dùng ngữ khí thoải mái nói chuyện:

- Vì đệ lười. Tô Thức trắng trợn thừa nhận:

Vân Tranh thở dài: - Xem ra đệ vẫn tự biết mình đấy, lần này cha đệ chuyên môn nhờ cậy ta, phải bỏ đi cái bệnh lười của đệ, một nhân tài hiếm có như vậy mà biến thành thứ phế vật, chỉ biết hưởng thụ ngồi ăn chờ chết rồi, thật uổng phí.

Tô Thức không phải đứa quy củ, bĩu môi: - Hồi xưa huynh chẳng bảo Vân Nhị mộng tưởng đời này của mình là ngồi ăn chờ chết còn gì.

Vân Tranh cười dài, thoắt cái đã mười năm qua đi, thực sự tưởng niệm ngày tháng ở Đậu Sa trại: - Đúng là thế, trước khi rời Xuyên, đó là mộng tưởng của ta, kiếm ít tiền, tham gia khoa cử, thành sĩ đại phu, chạy chọt lấy một chức quan an nhàn béo bở một chút, sau đó ngồi ăn chờ chết, nhưng bây giờ thì khác rồi.

- Hừ, bậc quân tử thì phải nhất quán.

Vân Tranh vung tay bợp, nhưng Tô Thức né ngay, hồi nhỏ hắn ăn đòn quá nhiều rồi, quá hiểu Vân Tranh, y thích lên mặt dạy bảo người ta, nhưng lại không có kiên nhẫn, ai phản bác là y động chân động tay ngay.

- Hừ, tiểu tử, ngươi có cái tư cách hưởng thụ không, muốn tự phế võ công cũng phải có tiền đề, một là không có cường địch, hai là con cháu không phải lo, nếu không tư cách gì suốt ngày lêu lổng thanh lâu, đua ngựa đánh bài?

- Ngươi nhìn xem, Đại Tống bây giờ có điều kiện cho ngươi hưởng thụ chưa, kỵ binh nước Liêu có thể từ U Yến phóng thẳng một mạch tới Đông Kinh cướp đi mọi thứ, Tróc Sinh quân Tây Hạ suốt ngày bắt người, con bà nó, không rõ làm rõ tình thế, đã yên tâm hưởng lạc rồi? Suốt ngày đi khoe khoang trí tuệ, không biết hành vi của mình kỳ thực là ngu xuẩn.

Tô Thức hậm hực nói: - Nói như huynh thì cả đời cũng chẳng có lúc nào hết lo được.

Vân Tranh gật đầu: - Đúng, Phật nói chúng sinh khổ, con người sinh ra vốn là khổ, nên chí hướng mỹ hảo là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Người thường còn có thể an nhàn, nhưng đệ, đệ là đom đóm trong đêm, muốn lẩn trốn sống qua ngày khó lắm, tên quỷ xui xẻo Liễu Tam Biến vì không có điểm tựa, nên hoàng đế mới để hắn đi sáng tác thi từ, tuyệt đường tiến của hắn, không ngó ngàng gì đến.

- Đệ thì khác, từ mô hình Hoàng Hàn, tới chuyện Lương Sơn, sớm vang danh tài hoa khắp kinh thành, trong nhà có thực lực, lại quan hệ thân cận với ta.

- Dưới hoàn cảnh đó, nếu đệ bỗng nhiên tối ngày say sưa, hoàng đế sẽ nghi ngờ, một khi hoàng đế cho rằng đệ đang dấu tài ẩn nhẫn, kết cục của đệ rất thê thảm, lần trước vào cung, bệ hạ có hỏi hôn sự của đệ, xem chừng muốn kiếm một công chúa gả cho đấy.

Tô Thức nãy giờ dửng dưng, nghe tới đó tức thì biến sắc, vội vàng nắm lấy tay áo Vân Tranh: - Vân Đại, Vân Đại, đừng gả đệ cho công chúa, nếu không đệ nhảy sông tự tử còn hơn, nhất định là thế, đệ chết thật đấy, chuyện này tuyệt đối không thương lượng.

Vân Tranh thở dài: - Vân Nhị chẳng phải cũng lấy Tần Quốc đó sao, hai đứa từ bé thân như huynh đệ, giờ làm đồng hao cũng không tệ. Đệ không chịu, Tần Quốc còn đỡ, hoàng gia chẳng được mấy người như thế, mà dù là Tần Quốc thì đệ cũng không chịu, nhìn đám công chúa làm điệu làm dáng như lũ ngớ ngẩn đó, đệ muốn buồn nôn. Vân Đại, đệ sẽ làm việc thật tốt ở đây, thật chăm chỉ, không lười biếng nữa.

- Chuyện này e muộn rồi, không còn do ý đệ được nữa, nhưng không phải không có cách cứu vãn, có biết Khang Châu quận chúa không?

Cả nhà Triệu Nghênh Xuân chiến tử ở Quảng Nam, hoàng gia không tiện ban thưởng cho một tiểu cô nương, nên do hoàng hậu nhận Triệu Nghênh Xuân làm con nuôi.

Tô Thức ấp a ấp úng: - Chính là nữ nhân mà huynh tìm thấy trong hang động, đi đâu cũng mang theo hai con khỉ đấy à? Huynh có biết cô ta nuôi cả quạ không?

- Tất nhiên là biết, chính ta cứu về sao ta không biết, nhiều chuyện đệ chưa rõ, cha Triệu Nghênh Xuân là anh hùng kháng địch, hiếm có hơn nữa còn hiền lương thục nữ, ở trong đống người chết còn cứu sống hai đứa bé, lại nuôi sống hơn một năm, tấm lòng lẫn trí tuệ đều hàng đầu.

- Cha đệ từng gặp cô nương đó ở Lĩnh Nam, rất yêu quý, khi cha đệ bị bệnh, người ta còn đích thân chăm sóc bên giường, đệ thì hay lắm, viết thơ nói nhà người ta là nhà cầm thú. Cha đệ nghe nói đệ làm thơ xỉ nhục người ta, tức tới đầu tóc dựng ngược, không biết làm cách nào bồi thường danh dự cho nàng, ngay hôm sau nhờ ta vào cung cầu thân với bệ hạ.

- Ta và cha đệ đều cho rằng đệ không xứng với một kỳ nữ như vậy, cho nên không dám nhắc tới, sợ ảnh hưởng tới danh dự của cô nương đó.

- Đệ mà không xứng? Tô Thức bất mãn nhảy dựng lên, nhưng sợ là kế khích tướng của Vân Đại, cẩn thận nói: - Hơn nữa làm sao bồi thường bằng cách bắt để đi làm gia chủ nhà cầm thú?

Vân Tranh khinh bỉ: - Nằm mơ, cô nương đó trong đại quân còn dám trực tiếp hỏi ta hổ phù lệnh tiễn, bằng vào loại vô dụng như đệ, đòi làm gia chủ, nực cười.

- Mà ta cũng nghĩ giúp đệ rồi, tránh phải cưới công chúa, thiên thời, tức là ý của bệ hạ, đệ chống không nổi, hoàng gia rất muốn tác thành hôn sự này.

- Địa lợi, là ý cha đệ, Triệu Nghênh Xuân không chỉ tình nghĩa, mà còn thông tuệ, dũng cảm, nữ tử bình thường không sánh bằng, đệ mà cưới được thì đúng là mộ tổ bốc khói xanh. Ta dám nói, đệ mà từ chối, có tin cha đệ lập tức treo lên xà nhà phơi khô nửa năm không?

- Còn nhân hòa, ha ha ha, chính là ý tứ của ta, ta cho rằng đệ cưới Triệu Nghênh Xuân ích lợi vô cùng, thực sự đếm không xuể, đệ có cái mồm quạ, người ta nuôi quạ, hợp thế còn gì. Có cô nương đó trong nhà, cả đời đệ sẽ bình an vui vẻ, nếu không với cái tính thối, cái mồm thối của đệ, đời này sẽ chịu vô vàn khổ cực, nói luôn cho đệ biết, ta chống lưng cho Triệu Nghênh Xuân, muốn phản kháng chỉ có hai cách, một là vượt qua được quan tước của ta, hai là đợi ta chết, ta xem số rồi, ta sống tới chín mươi cơ, ha ha ha...

Tô Thức kêu thảm một tiếng, ngã vật ra đất, hai chân đạp liên hồi, bụi đất mùi mịt, mù mịt như cái tương lai của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK