- Càn rỡ! Địch Thanh tức thì trở mặt:
Vân Tranh lùi lại tránh nước bọt của ông ta, rối rít giải thích: - Không phải như thế, tiểu tử luôn kính trọng những người mang lòng từ bi, bất kể là họ làm việc thiện đơn thuần vì lòng tốt hay vì mục đích khác, làm việc thiện là đáng tôn kính rồi. Câu nói kia không phải tiểu tử nói, mà là một con lừa trọc béo nói, đợi lát nữa gặp được ngài đi mà chửi ông ta, đừng chửi tiểu tử.
Địch Thanh mặt tối đen như đít nồi: - Câu đó là do Ngũ Câu đại sư gì đó mà ngươi kể nói ra?
- Đúng thế, năm xưa ông ấy kể chuyện Đông Kinh, chuyên môn dặn tiểu tử, có lên kinh thì tránh xa con lừa ngốc Huyền Khổ, nếu không sẽ mắc lừa.
Địch Thanh đã trèo lên tường, nhìn xuống nói: - Xem ra vị Ngũ Câu đại sư ấy không phải người tốt, Trâu Đồng Minh nói ông ta xúi quan gia giết ngươi hẳn không phải nói dối rồi.
Vân Tranh gài quạt lên cổ, tay bám lên bờ tường: - Trâu Đồng Minh nói đều là sự thật.
Hai người nhảy xuống tường, Địch Thanh gãi đầu gãi tai: - Thế vì sao bằng hữu của ngươi sao lại muốn hại ngươi? Ta chẳng hiểu gì cả.
- Ông ấy nói thế là vì giải vây cho tiểu tử thôi, chắc chắn là thế.
Địch Thanh dừng bước quay lại hỏi: - Ngươi tin ông ta như vậy sao?
- Tiểu tử tính cách khác người, cho nên không nhiều bằng hữu, bằng hữu thực sự chỉ đếm trên một bàn tay, một người giành mất nữ nhân tiểu tử yêu thương, một người thì suốt ngày tìm cách lừa tiền lừa ăn của tiểu tử, nhưng đều là người tuyệt đối sẽ không làm hại hay phản bội tiểu tử, nên Ngũ Câu bảo với quan gia giết tiểu tử thì ắt phải ở trong hoàn cảnh đặc biệt, nói ra là để giúp tiểu tử, không phải để hại.
- Ngươi là quái nhân, bằng hữu của ngươi cũng kỳ lạ không kém. Thấy Vân Tranh nói vô cùng chắc chắn, Địch Thanh khoác vai y, thân tình hỏi: - Sau này có thể coi Lão Địch làm bằng hữu của ngươi không?
Rất không quen cái động tác thân mật này, Vân Tranh tránh bàn tay to bè của ông ta: - Địch công đã là bằng hữu của tiểu tử rồi, nếu không tiểu tử ăn no rửng mỡ đi đánh đám ngự sự làm gì?
Địch Thanh cười ha hả, tu một ngụm rượu, đưa vò ra, Vân Tranh vớt quả vải cho vào mồm, một già một trẻ vui vẻ đi ra tiền viện.
Tướng quốc tự rất rộng, sau chùa có cả một vườn cúc đang nở rất đẹp, nhưng hôm nay lại chẳng có người tới dâng hương thưởng hoa, hòa thượng thì đều đang tụng kinh chiều, phạn âm đều đặn bên tai, đi dạo trong đất Phật, lại còn có tâm tình rất tốt, toàn thân như tắm dưới phật quang, ấm áp dễ chịu.
Không hiểu sao từ đại kim cương trông giữ chùa lại ở phía sau chứ không ở ngoài cổng, bốn vị kim cương cúi mình nhìn hai tên trộm đi qua, chỉ biết trợn tròn mắt, loại công kích tinh thần này hoàn toàn vô nghĩa với cái tên thủa nhỏ dám cạo sơn vàng trên người phật vì tưởng là vàng thật như Vân Tranh, ngược lại Địch Thanh gặp mỗi cái tượng Phật đều chắp tay một cái.
Trong chùa rất nhiều cây hòe, giờ là mùa lá rụng, gió thổi qua một cái là rụng lả tả, rơi xuống đất không chỉ có lá vàng mà còn có lá xanh, giống như con người, chết đi không chỉ có người già, mà còn có nhiều người trẻ.
Hòa thượng trong chùa rất hiền, nhìn thấy hai tên trộm nghênh ngang từ hậu điện đi ra cũng không đuổi, mặt mang nụ cười từ bi như bị thiểu năng, một tay thi lễ, Địch Thanh cũng không có giác ngộ của trộm, cúi người đáp lễ, giải thích với Vân Tranh: - Chặn cửa không cho người khác vào là Dương gia đấy, không phải nhà chùa, Tướng Quốc tự chưa bao giờ đóng cửa với bất kỳ ai.
Nghe câu này Vân Tranh liền không còn thiện cảm gì với dám nữ quyến ăn mặc hoa lệ kia nữa, đang định đi tìm hòa thượng béo thì một nha hoàn đi tới, tay chống hông trừng mắt với bọn họ: - Này, các ngươi đi chỗ khác đi, hôm nay chủ nhân nhà ta dâng hương, không được quấy nhiễu.
Nha hoàn này mười bốn mười lăm, mặc váy kép xanh, đầu còn để tóc trái đào, đôi mắt to tròn hoạt bát, Vân Tranh cười hì hì, đưa tay béo má gò má trắng mịn, tiếp tục cùng Địch Thanh đi tới, lạ là nha hoàn đó không đi treo cổ hay đâm đầu xuống giếng, ngược lại còn ở phía sau lo lắng hô: - Này, đừng tới tiền viện, cẩn thận bị gia tướng đánh gãy chân đấy.
Địch Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy tiểu nha hoàn đó má đỏ au, mắt nhìn Vân Tranh không chớp, yêu kiều thẹn thùng, lại nhìn Vân Tranh, dáng người cao lớn vai rộng, mặt sắc cạnh mang chút phong sương kiên nghị, mặc nho phục văn nhã phong lưu, thực sự loại hình văn võ kiêm toàn, bảo sao tiểu nha đầu kia chẳng xiêu lòng, Địch Thanh làu bàu hâm mộ: - Trẻ tuổi, lắm tiền, tướng mạo tốt đúng là vốn lớn.
Vân Tranh quay đầu lại khẽ gật đầu coi như cảm tạ tiểu cô nương kia: - Nghe đâu thời trẻ ngài cũng là hán tử phong lưu khét tiếng kinh thành, đừng có nói tiểu tử.
- Lão phu năm xưa tối đa đi nhìn vú Thẩm Tam Nương, mông Tái Úy Trì, ra ngõa thị xem họ đấu vật là thấy, nhắm đúng cơ cội còn có thể bóp trộm một cái, chứ ngang nhiên sờ má tiểu cô nương giữa thanh thiên bạch nhật như ngươi thì chưa thấy bao giờ.
Vân Tranh đắc ý phe phẩy cái quạt, nghĩ lại lần trước ngủ dậy còn trêu ghẹo Tiểu Trùng, gần đây y cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, hành vi này trước kia tuyệt đối không có, hẳn là vì từ trong lòng đã chấp nhận Đại Tống này, nên tính cách trở nên thoải mái tươi sáng hơn: - Vậy hành vi của ngài còn ác liệt hơn.
- Nói bậy, sờ trộm một cái có là gì, Tướng Quốc tự mỗi năm hội khai miếu đều có đống người kéo tới, đám đại cô nương tiểu tức phụ chen lấn trong đám đông bị người ta sờ nắn còn ít à? Dù phủ Khai Phong bắt được cũng chỉ đánh mười gậy là xong. Hừ, còn cái hành vi trắng trợn sờ má người ta của ngươi liệt vào tổn hại phong hóa, bị bắt được sẽ đánh đòn đem giễu phố, ngươi thử làm trước mặt Lão Bao xem, đừng nói là hầu gia, dù ngươi có là vương gia cũng không thoát đâu.
Vân Tranh dừng lại dùng quạt che nắng, nhìn vào tòa điện cao lớn trước mắt, đen xì xì, đây là tòa điện duy nhất y thấy đóng cửa, không biết có gì ở bên trong, lại còn che rèm, chẳng lẽ là nơi hòa thượng tụ tập ăn mặn phá giới: - Nói vậy vừa rồi tiểu tử sờ là sai sao?
- Sai thì cũng sai rồi, cũng chẳng có gì to tát, nếu ngươi nhìn trúng tiểu nha đầu đó thì lát nữa đòi Dương Văn Quảng, hắn không có gan từ chối hai chúng ta đâu.
Nói tới đó Địch Thanh nhét vò rượu vào tay Vân Tranh, bản thân trèo lên khung cửa, thò tay vào trong khua một hồi, hai cánh cửa tự động mở ra, sau đó nhảy xuống, bước vào, Vân Tranh chắp tay bái phục đi theo, thấy đại điện viết ba chữ lớn "Văn Thù điện".
- Đại điện này không có tượng, chỉ có tranh vẽ thôi, bức tranh Văn Thù bồ tát do Ngô Đới Phong vẽ cũng có trong đó, bây giờ Huyền Khổ đại sư rất hẹp hòi, trước kia đại điện này không khóa, sĩ tử thích tranh có thể vào xem, chả hiểu sao về sau không có ai xem nữa.
Không gian bên điện trong quá lớn, ánh sáng lại không tốt, nên bức tranh thần ma quỷ quái cũng như đang âm u nhìn ngươi, bất kể nhìn ở phương hướng nào cũng như nhìn chằm chăm vào mình, nếu có thêm hình Diêm Vương rồi nói một câu, "ngươi tới rồi à?" Thế nào cũng có kẻ nhát gan són đái.
Địch Thanh kéo sợi dây thừng ở góc tường, vải che cửa sổ chầm chậm tách sang hai bên, cảm giác liền khác hẳn, những bức tranh trên tường trở nên vô cùng từ bi.