Địch Thanh cũng không chịu kém cạnh, làm một cái lầu trên phần tường nhà mình, sau đó gia nhân hai nhà được chứng kiến những cảnh khiến người ta khó quên.
Một vị công gia và một vị hầu gia ngồi ở lầu gác nhà mình chửi nhau, đôi khi còn như hai con khỉ ném hoa quả vào nhau, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, khi đám ngự sử đang đỏ mắt bới lỗi của Vân gia và Địch gia báo cảnh này lên quan gia, quan gia cười lớn sai Trâu Đồng Minh mang thêm hoa quả cho họ.
Ngày hôm đó tương đối đặc thù, Vân Tranh ngồi trên tấm da hổ, không ngừng viết lách cái gì đó, đầu chẳng ngẩng lên, khả nghi nhất là còn có Trâu Đồng Minh đứng bên cạnh.
Địch Thanh xem hết quyển trục dài cả trượng, thấy Vân Tranh vẫn không ngẩng đầu lên, tức giận ném quả quất vào người y: - Quyển trục hôm qua ta đưa ngươi, ngươi còn chưa xem đấy.
Vân Tranh thò chân đá quả quất đi: - Đừng làm phiền, ngài không biết ta đang tham gia đại khảo hay sao? Đợi tiểu tử viết xong thiên sách luận rồi tính sau.
Địch Thanh vươn cổ sang nhìn sách luận của Vân Tranh, lẩm bẩm đọc một lúc quát: - Ngươi quá đáng lắm rồi, tiếng nhân từ của bệ hạ truyền khắp đương thế, đó là phúc phận của bách tính, ngươi lại khuyên bệ hạ trọng hình phạt, người đời sẽ chửi mắng ngươi là độc phu.
Vân Tranh căm ghét xoay người che tầm mắt của Địch Thanh: - Ngài chỉ đọc có vài quyển sách, trình độ vỡ lòng thì hiểu gì, tiểu tử thì đọc sách nhiều như núi, là kỳ tài đương thế, đứng suốt ngày đem lời lẽ ở cuốn Xuân Thu mà Lão Phạm khuyên ngài đọc để nói, lời một nhà, miễn đi, miễn đi.
Trâu Đồng Minh liếc mắt nhìn Địch Thanh, thời gian qua hắn thường xuyên bị phái tới Địch gia và Vân gia, có điều hắn thích Vân gia hơn nhiều, một là đồ ăn vừa miệng, hai là hắn cũng thích không khí Vân gia, từ gia chủ tới gia nhân cảm giác rất lười nhác, nhưng mà hiệu suất làm việc thì khỏi bàn, Vân hầu muốn mô hình một tòa thành, còn tưởng sẽ mất mười ngày nửa tháng mới được, ai ngờ chỉ hai ngày sau mô hình đã xuất hiện trong nhà gốc, y như thật, ngay cả tửu quán, cửa hiệu cũng phân biệt rõ ràng.
Nghe Vân Tranh ăn nói năng ác độc, tưởng Địch Thanh sẽ giận, nhưng ông ta chỉ thở dài, về lầu gác của mình, ngồi trên tấm da gấu đen: - Ta đọc ít nhưng thấy nhiều, ngươi viết thứ văn chương bén nhọn đó, e là khảo quan không thích.
Kệ Trâu Đồng Minh đứng đó giám thị, Vân Tranh cứ vừa nói vừa viết: - Cho dù trong bài thi tiểu tử có chửi tổ tiên mười tam đời đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ thì họ vẫn cho tiểu tử đứng đầu thôi, hừ hừ, cướp mất tiền tài của ta, còn xé tan nát Vũ Thắng quân của ta, bọn họ nợ ta nhiều lắm, tiểu tử không vẽ "trym" lên bài thi đã là nể mặt rồi, bọn họ dám kén cá chọn canh.
- Địch công còn chưa chưa đọc hết, tiểu tử còn đang viết một đoạn vỗ mông bệ hạ bôm bốp đây này, nghe nhé "đất được định chế, trên con cháu tông thất không lo không vượng, dưới không lo bội bạc, mang tới tiếng nhân cho thiên hạ. Pháp lập ra không phạm, luật định ra không trái, dân hương thiện, thần trí thuận, là cái nghĩa của bệ hạ. " Hay không, thế này mà không đỗ đầu hơi phí.
Thế là từ đó Trâu Đồng Minh quyết định mình vừa mù vừa điếc, ôm phất trần, hồn du cõi tiên, nếu không hai vị này sớm bị chém đầu tới tám mươi lần vì lời đại nghịch bất đạo, nếu như bệ hạ không để ý, mình chẳng cần lắm lời làm gì, cứ đem kết quả thảo luận mỗi ngày của họ về cung là hoàn thành nhiệm vụ, ngàn vạn lần không nên sinh thêm chuyện phiền toái.
Vân Tranh viết xong sách luận, cẩn thận thổi khô mực đưa cho Trâu Đồng Minh nhét vào ống trúc, trét si, một tiểu hoạn quan sẽ đưa về cung, còn hắn vẫn tiếp tục ôm phất trần đứng đó.
Có điều xem ra Vân Tranh hiện giờ chẳng định thảo luận tiếp với Địch Thanh, vì ả tiểu thiếp yêu mị tới cực điểm kia lại mang thức ăn tới, nhìn phụ nhân đó đong đưa leo lên thang, Trâu Đồng Minh theo thói quen đem so với quý nhân trong cung, phát hiện hoàng cung không thiếu dung nhan mỹ diễm hơn, nhưng cái loại phong tình phụ nhân thuần túy này, hoàng cung không có, chẳng biết Văn Tín hầu kiếm đâu ra.
Thái giám cũng có quyền thưởng thức cái đẹp, cho nên Vân Tranh chẳng để bụng, dù sao chỉ nhìn được thôi mà, xoa xoa tay lấy từ trong cái hộp son ra hai bát mỳ lớn, cho Trâu Đồng Minh một bát, rồi xếp lên bàn năm sáu đĩa nhỏ đủ màu sắc.
Địch Thanh cũng có đống thức ăn, toàn cá thịt, ăn một miếng tợp một ngụm rượu, tỏ ra cực kỳ khoan khoái.
Ông ta không phải chưa từng muốn đổi với Vân Tranh, nhưng Vân Tranh không chịu, ăn cơm Vân gia rồi, thức ăn chẳng có gì sang, nhưng mà vị thì làm người ta khó quên. Tên tiểu tử khốn kiếp đó còn nghênh ngang tuyên bố, thức ăn Vân gia là để nuôi người, không phải hại người, ăn nhiều cá thịt không lợi dưỡng sinh, ngũ cốc mới là đồ tốt.
- Ha ha ha, hôm nay lão phu có món "ngao lạn", tiểu tử, đây là món ngon tuyệt thế trên đời đấy, trong thành Đông Kinh chỉ có Tống Tam Nương làm được thôi, ngao lạn hôm nay lấy đầu lợn làm món chính, phết hương liệu rồi cho vào lồng hấp, da mềm thịt nát, thêm vào bạch quả, hạt sen... Địch Thanh ra sức dụ dô, ông ta không tin thanh niên như Vân Tranh suốt ngày ăn được món chẳng khác nào đồ cho hòa thượng:
Vân Tranh liếc mắt nhìn đống hổ lốn to tướng, ngao lạn gì chứ, có mà cám lợn ấy: - Hương liệu xuất hiện vốn có tác dụng phòng thức ăn thối rữa biến chất, khi ăn truy cầu mùi vị gốc mới là đạo ẩm thực, nếu Địch công thích hương liệu, ta tổ chức một hạm đội xuất phát từ Quảng Châu, dọc theo bờ biển đi về phía nam, lúc đó hương liệu vô vàn, cho ngài ăn thay cơm luôn cũng được.
Địch Thanh xua tay: - Ngươi đừng hòng lừa lão phu, đi biển một chuyến bao gian nan, lỗ vốn, không làm.
- Ai nói đi biển lỗ vốn, ngài nhìn thương nhân Đại Thực chuyên kinh doanh đường biển giàu thế nào đi, một lượng bạc chẳng đổi được một cân hương liệu của người ta, lại còn chuyên môn đòi tiền đồng, không tinh mỹ không lấy, tên nào tên đó gian như quỷ.
- Trâu công công, hay là công công về nói với bệ hạ, cho ta đi nam hải làm tiết độ sứ, chỉ cần vài năm ta mang về cho triều đình núi vàng, thậm chí không cần triều đình bỏ vốn một xu.
Trâu Đồng Minh coi như không nghe thấy, cúi đầu xử lý bát mỳ, ở cùng hai người này phải có trái tim đủ khỏe, Địch Thanh trước kia còn đỡ, biết cố kỵ, chú ý thể diện, từ ngày chơi với Vân hầu, bản chất võ nhân ngày càng bộc lộ rõ ràng, chẳng biết rồi có chuốc họa vào thân không.
Giữa trưa, tiểu hoạn quan trở về hoàng cung, giao bài thi của Vân Tranh cho quan gia thẩm duyệt, bình chương sự và tham tri chính sự đều có mặt, hắn lặng lẽ ôm phất trần đứng sau cột, nghề của hắn là để người khác không nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng luôn luôn xuất hiện bất kỳ khi nào chủ nhân cần.
- Bệ hạ, lý luận dùng hình phạt trị quốc của Vân Tranh xác thực có chỗ đáng dùng, chỉ là thiên hùng văn như:”Cổ giả lang quan xuất vi ấp tể, công khanh ngoại lĩnh quận phù, sở dĩ trọng thân nhân chi quan, cấp vi chánh chi bổn. Tự kiêu phong hưng phiến, thử đạo sảo tiêu. Hiệt hàng thanh đồ, liền chí hiển quý, lý nhân chi thuật, vị thường kinh tâm, dục sử cứu bách tính chi gian nguy, thông thiên hạ chi lợi bệnh, bất khả đắc dã.", thần hoái nghi có xuất phát từ tay Vân Tranh, y có một tham quân tên Tô Tuân, rất thích viết luận, Lục quân luận của người này rất hiển hách, cho nên thần hơi hoài nghi.
Triệu Trinh quay sang hỏi tiểu hoạn quan: - Bài văn này thực sự do Văn Tín hầu làm không?
Tiểu hoạn quan vội từ sau cột đi ra: - Bẩm bệ hạ, bài thi do tự tay Trâu công công niêm phong, Vân hầu và Địch công vừa bàn chuyện hải cương hương liệu, vừa viết bài, dùng không tới một canh giờ rưỡi.