Đại tướng quân vì tham ăn nên trúng độc suýt mất mạng, nghe đi, có ai tin không? Đây là Đại tướng quân, không phải ăn mày.
Vân Tranh tin, chẳng cần ai nói thì y cũng đoán ra lần này lỗi hoàn toàn là do mình, không liên quan tới ai hết, nguyên nhân là ở hoa đỗ quyên, đó là thứ hoa rất đẹp, hoa nở tưng bừng, ít người không thích loại hoa đó, nơi này nhiều hoa tới mức khiến cá dùng làm thức ăn.
Hỏng ở chỗ này, hoa đỗ quyên có thứ có độc, có thứ không, đám cá phơi bụng ở suối thực ra là do ăn phải hoa có độc, sau đó Vân Tranh tham ăn nên gặp họa, nếu ăn một hai bữa không sao... thực ra y đã trúng độc từ trước, vì ăn liền mấy ngày...!
Lúc mồm không nói được, chân tay không cử động được, đầu óc bất giác như phóng đại gấp bội, chẳng mấy chốc đoán ra nguyên cớ.
Ngự y chữa trị cho Vân Tranh vẫn là người quen, có điều ông già Phổ Phong đó mang cái bộ mặt người chết bắt mạch, xem lưỡi, cuối cùng viết bừa một phương thuộc rồi đi.
Lục Khinh Doanh vội gọi: - Tiên sinh, bệnh tình phu quân thiếp thân đỡ hơn chưa?
Phổ Phong dừng lại nhìn Vân Tranh: - Đại tướng quân tham ăn tới mức trúng độc, lão phu còn gì để nói đây?
Vân Tranh cười ngượng: - Ta nhất thời sơ xuất, vì ăn ngon mà quên mất.
- Đại tướng quân, ngài nhất thời tham ăn, nhưng khiến hơn ba trăm người táng mạng, dịch trạm tây môn bị hủy bởi Chúc Dung, máu tanh chảy bốn phương, tây môn vốn đông đúc, nay vắng như bãi tha ma, cho dù là người Tây Hạ, cũng quá thê thảm, biết bao người vô tội.
Vân Nhị không vui, nếu truy tới cùng không phải hoàng đế bỗng dưng giam giữ đại ca hắn ở đây, ngoài cá ra chẳng có thứ thịt nào để ăn, đại ca sao tới mức ăn tới ngộ độc, nếu không phải vì đám người có dụng tâm nào đó cố ý dung dưỡng thậm chí xúi bẩy người Tây Hạ gây chuyện với Vân gia đã không có chuyện này.
Người Ngũ thành binh mã ti và Bộ khoái Khai Phong phủ mới là kẻ ra tay tàn nhẫn nhất chứ không phải Vân gia, lúc đó tình hình chưa rõ ràng, bọn chúng sợ tội bị giáng lên đầu mình, vội vàng giết người bịt miệng, bề ngoài nói là người Tây Hạ mưu đồ bất chính kỳ thực trong số đó không biết bao nhiêu đám ngưu quỷ xà thần được chúng ngầm cho trà trộn vào thành.
Nhưng chẳng muốn lý luận với một đại phu chỉ lạnh lùng nói: - Tiên sinh chỉ cần nói sức khỏe đại ca ta thế nào là được.
- Uống thuốc ba ngày là trừ hết độc. Phổ Phong chẳng thèm nói một câu khách khí phất tay áo bỏ đi:
Vân Việt đấm giường: - Quân khốn kiếp, chỉ có huynh đệ ta là tội nhân thiên hạ.
- Đừng trách ông ấy, biết thương xót nhân mạng là người tốt. Vân Tranh nhìn Vân Nhị: - Đệ đó, ta vốn muốn dạy dỗ đệ thành công tử thế gia, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào con đường của ta mất rồi.
- Thế mới là huynh đệ, nếu không một tàn khốc, một lương thiện thì không phải là huynh đệ. Vả lại đại ca, huynh nhìn thế nào lại ra đệ là người lương thiện, từ nhỏ tới lớn đệ đã không phải, không tin huynh hỏi Hàm Ngưu đi, tên này tới giờ vẫn sợ đệ.
- Đệ đi nghỉ đi. Vân Tranh phất tay, nhìn ra được thần kinh Vân Nhị đã căng như dây đàn, tiếp tục thế này, sợ sụp đổ.
Có ai rõ như huynh đệ hắn, đại ca hôn mê, kỳ thực là lúc Vân gia nguy hiểm nhất.
Ngoài cửa sổ mưa rơi ti tách, Lục Khinh Doanh hiền thục ngồi bên cạnh trượng phu, ba đứa con có hai đứa ghé vào giường, đứa nhỏ được Vân Tranh ôm vào lòng, Lạc Lạc thật ra cũng rất muốn lên giường, nhưng nhìn mẫu thân không dám.
Thời tiết này là thứ Vân Tranh thích nhất, mọi khi thì y nhất định đi bộ trong mưa, hưởng thụ niềm vui thuộc về riêng mình.
Nhưng hôm nay không được, lão bà tuyệt đối không cho, người ta một khi ngã bệnh, bất kể là ai, dù bách tính hay đại tướng quân đều có chút yếu đuối. Nhất là ôm nhi tử trong lòng, cả nhà quây quần xung quanh, chút sở thích cá nhân phải hi sinh có đáng gì.
- Chúng ta phải về nhà rồi.
- Bệ hạ không lên tiếng thì chúng ta làm sao về được?
- Sẽ về, lần này ta ăn nhầm thứ không nên ăn, thiếu chút nữa mất mạng, hậu quả này dù hoàng đế cũng không thể gánh nổi. Có con cái bên cạnh Vân Tranh không muốn nói những lời quá nặng nề, nhưng tin chắc lão bà thông minh sẽ hiểu:
Lục Khinh Doanh lấy khăn tay lau mồ hôi trộm trên trán trượng phu: - Làm nam nhân thật không dễ, làm cha càng gian nan.
Trong cơn mưa phùn li ti, một thớt chiến mã phóng vào Thúy Vi cốc, Địch Thanh cưỡi trên lưng ngựa, mã sóc rất ít sử dụng gài bên hông, thiết giáp đen xì xì bị nước mưa rửa tới sáng bóng, cái mặt nạ quỷ bằng đồng vàng đeo trên mặt trông vô cùng ghê rợn.
- Ta đi trước đây, tình hình ở Hà Bắc rất phiền phức, đợi ngươi ở Yến Châu.
Vân Tranh bế Vân Chương thò đầu ra hét: - Yến Châu là của ta, ngài đừng hòng đụng vào.
Tiếng cười của Địch Thanh sau mặt nạ truyền ra: - Lão tử cũng muốn xưng vương, như thế mới không uổng phí một kiếp người.
- Ta xưng vương xong là chuồn, ngài xưng vương rồi để bị người ta giết à? Địch soái, ngài không thể vứt bỏ mọi thứ được, nên dù ngài có vào Yến Châu cũng không xưng vương nổi đâu, giữ nó lại cho ta. Vân Tranh cười lớn:
Địch Thanh bỏ mặt nạ xuống, lấy vò rượu uống một hơi hết quá nửa, ném cho Cát Thu Yên canh giữ bên cửa sổ: - Uống rượu tiễn chân lão phu đi.
Vân Tranh nhận vò rượu, theo thói quen lấy ống tay áo lau miệng vò, sau đó dưới ánh mắt phẫn nộ của Địch Thanh, uống hết rượu, đập xuống đất vỡ tan, chắp tay nói: - Mã đáo thành công.
Địch Thanh kéo cương xoay đầu ngựa, theo con đường mình tới thúc ngựa phóng đi.
- Hảo nam nhi phải nên như thế, Địch công biết mình đại thắng là là lúc gặp đại họa, vẫn khao khát thu phục Yến Vân, đúng là một bậc hào kiệt trên đời. Lục Khinh Doanh bình phẩm: - Chỉ là không nên ép chàng uống rượu.
Vân Tranh ngã ngửa, đúng là lão bà của mình có khác, vỗ vai nàng: - Chúng ta cũng chuẩn bị về nhà, qua năm nay Đại Tống sẽ không còn tướng môn nữa.
......
Bột Bột lúc này cảm giác mình như muốn bay lên, trên đỉnh đầu là hai con Hải Đông Thanh bay cao, đột nhiên lao thẳng xuống, chớp mắt hai cái móng sắt đã tóm lấy một con thỏ béo, bay lên không, thả con thỏ xuống trước mặt Bột Bột.
Chiến mã lao đi như cơn gió, thỏ chưa rơi xuống đất đã bị Bột Bột điệu nghệ nghiêng người tóm lấy con thỏ, xuyên thừng rồi buộc vào mông chiến mã.
Đã năm năm trôi qua kể từ ngày Bột Bột tới Đại Tống, từ một thiếu niên non nớt đã thành chàng trai mười bảy rắn rỏi, một người một ngựa từ thảo nguyên phía tây đi về phía đông, gặp vô số người Liêu đang chuyển nhà, rất nhiều làng mạc đã hóa thành tro tàn.
Hơi thở chiến tranh từ phía đông xa xôi lan tới phía tây, người Nữ Chân ở Liêu Đông đã chính thức tuyên bố, họ không muốn làm nô lệ cho người Liêu nữa.
Bột Bột từ thương đội Liêu Đông xa xôi biết được tin tức này, Vân gia đã cho hắn ngày tháng vui vẻ mà tưởng chửng không bao giờ có nữa, nhưng huyết thù đang kêu gọi, thế là hắn rời Vân gia thề phải tới Liêu Đông, tận mắt nhìn Da Luật Hồng Cơ ngã từ trên ngai vàng xuống, đích thân chặt cái đầu chó đó.
Trên đường gặp toàn phụ nữ trẻ nhỏ người Liêu, Bột Bột không thèm làm khó họ, trang phục thiếu niên người Tống của Bột Bột làm người Liêu nghĩ rằng hắn là huân quý người Liêu tới từ kinh đô.
Nhìn thấy núi xanh quen thuộc, Bột Bột cô độc đứng giữa thảo nguyên hú rài, hải đông thanh trên đầu cũng kêu theo, những lão giả người Liêu đi xa còn gật gù khen đó là thiếu niên anh hùng.
Huân quý người Liêu đã quen đua ngựa đấu ưng, giờ xuất hiện một thiếu niên bừng bừng khí thế như vậy làm bọn họ rất vui mừng.
Đi suốt một ngày, mắt thấy mặt trời sắp lặn, Bột Bột lấy lều từ trên lưng con ngựa khác, kiếm chỗ khuất gió cắm trại.
Lửa được đốt lên, hai con thỏ được lửa nướng vàng rượu, Bột Bột liếm thử một cái, thấy không tệ, hắn không mang theo nhiều thức ăn, nhưng gia vị của Vân gia lại mang theo cả túi đầy, đang chuẩn bị ăn thì đầu quay sang bụi cỏ bên trái.
Bụi cỏ tách làm đôi, xuất hiện một khuôn mặt bẩn thỉu, há cái mồm răng sứt mẻ cười gằn.