Ngủ sớm thôi, mai hẳn sẽ vất vả cả ngày đây.
Nước trên bếp đã sôi, Vân Nhị muốn đổ nước vào ấm trà, không cẩn thận, bị bỏng, choang một cái ấm trà vỡ tan tành. Tịch Nhục kinh hãi, hỏa tốc kiểm tra khắp người, thấy nó không bị thương mới yên tâm, vừa thu dọn mảnh vỡ vừa nói: - Thiếu gia, sau này để nô tỳ làm, nếu bị bỏng thì phải làm sao?
- Kệ ta, không cần ngươi quản. Vân Nhị hét lên:
Tịch Nhục không nói gì, mấy ngày qua tâm trạng mọi người đều không tốt, tiểu thiếu gia hay cáu gắt.
Con rắn trông nhà từ dưới ngăn tù bò ra, trườn tới bên cạnh Vân Nhị, luồn qua chân trườn lên người nó, vòng qua cổ thả lủng lẳng cái đầu xuống.
Con rắn dài tới bốn xích, đè lên thân thể nhỏ bé của Vân Nhị, làm nó ép ngồi xuống đất, Tịch Nhục đi tới gỡ ra, thuận tay ném qua cửa sổ, đã ăn no rồi, còn quấn lấy người ta làm cái gì?
- Tịch Nhục, ngươi nói xem có phải ta vô dụng lắm không, suốt ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn, chẳng giúp được gì, còn làm phiền mọi người. Vân Nhị rầu rĩ hỏi:
Tịch Nhục lấy làm lạ: - Thiếu gia là đứa bé ngoan nhất mà nô tỳ thấy, không bao giờ khóc, không làm bẩn y phục, biết rất nhiều chữ, còn giỏi làm toán, mấy năm nữa lớn lên nhất định là tướng công thông minh.
Vân Nhị mếu miệng cười còn khó coi hơn khóc, tâm sự với Tịch Nhục chả có tác dụng gì.
Nửa đêm Vân Nhị rón rén vào phòng Vân Đại, từ lâu rồi nó ngủ với Tịch Nhục chứ không ngủ với Vân Đại nữa, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
- Vân Đại, huynh mà có chuyện gì thì đệ chỉ còn lại một mình thôi đấy.
- Yên tâm đi, ta có bảy phần tự tin mai có thể sống sót trở về, lần này nếu bình yên qua được lần này thì con đường về sau của chúng ta sẽ thuận buồm xuôi gió nhiều lắm. Vân Tranh xoa đầu Vân Nhị:
- Nhưng mà còn tới ba thành nữa. Vân Nhị tiu ngỉu nói:
- Bảy thành đã là nhiều rồi, ai làm việc gì có thể chắc cả mười phần? Chuyện thuận lợi đến mấy cũng không có tỉ lệ đó đâu, cho nên đệ phải chăm chỉ học tập, chịu khó phấn đấu để trở thành tinh anh chân chính trên thế giới này. Không giống như đại ca vô dụng này, làm gì cũng thật khó khăn.
- Không phải, đại ca là người giỏi nhất, thông minh nhất, chỉ vì vướng bận bởi đệ mà không thể làm theo ý mình, đệ muốn lớn lên thật nhanh, chỉ hận không thể ngay lập tức thành người trưởng thành. Sau khi tới thế giới này, Vân Nhị vô cùng vui vẻ nhẹ nhõm, ở đây nó có tình thân luôn khao khát, dù là Vân Đại hay Tịch Nhục đều coi nó như bảo bối, hạnh phúc này chưa bao giờ được hưởng thụ, nhưng nó có nỗi sợ thầm kín, càng hạnh phúc nó càng sợ, sợ mất đi, đôi lúc nó cảm thấy mình không thể thản nhiên tiếp nhận tất cả điều đó, vì dù sao cũng không phải là huynh đệ ruột thịt:
- Cảm tạ trời cao để đệ thành đệ đệ của ta, cảm tạ trời sao không ném ta tới nơi xa lạ này một mình, cảm tạ đệ cần ta chăm sóc, để ta cảm thấy mình vẫn còn là người hữu dụng.
- Đại ca, sao lại nói thế? Vân Nhị ngồi dậy hỏi:
- Lớn lên rồi đệ sẽ hiểu, được người ta cần tới cũng là một loại hạnh phúc, huống hồ đệ là người thân nhất của ta trên đời này, cho dù chuyện gì xảy ra điều đó cũng không thay đổi. Vân Đại nói từng chữ vô cùng chắc chắn:
Hai huynh đệ thì thầm nói rất nhiều chuyện, gần như cả đêm không ngủ, gà vừa mới gáy sáng là Vân Tranh thức dậy, chuyên môn tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới. Hoa Nương tới từ tối hôm qua, giúp Vân Tranh chải đầu, vẫn tết thành cái đuôi ngựa, Tịch Nhục ngồi xuống thay giày cho y, nàng biết Đại thiếu gia hôm nay đi làm một việc vô cùng trọng đại, cho nên dù trong lòng rất sợ, nàng không dám nói gì, tránh Đại thiếu gia nhiễu loạn tâm trí.
Càng lớn gan thì càng phải tỉ mỉ, bản tính càng khôn khéo thì lòng dạ càng phải chính trực, khi tốt nghiệp giáo sư hướng dẫn của Vân Tranh tặng cho câu này, Vân Tranh luôn ghi nhớ.
Vân Nhị đợi Vân Đại ra khỏi cửa mới nói: - Đệ cũng đi.
Biết tính nó, không thể ép nó ngồi nhà đợi tin tức được, Vân Tranh nghĩ một chút nói: - Không được tới gần tường trong vòng hai dặm, nhớ chưa?
- Đệ biết.
Ở ngoài cửa đã có cỗ xe ngựa rất đẹp đợi sẵn, một lão đạo mặc áo bát quái dùng ánh mắt nhìn người đã chết, lạnh nhạt nói với Vân Tranh: - Công tử, quan chủ đang đợi, chỉ cần công tử tới Thừa Yên quan, thủy lục đạo tràng sẽ lập tức bắt đầu, một người còn sống tiếp nhận lễ nghi này là vô cùng vinh diệu.
Vân Tranh cười nhẹ: - Đúng là như thế, mong rằng kiếp sau Vân Tranh bớt cứng đầu hơn, biết nghe lời hơn, thực sự hiện giờ tại hạ chẳng có chút kính sợ nào với quý quỷ thần, được tiếp nhận sự chúc phúc này đúng là may mắn.
Lão đạo thấy Vân Tranh trấn định như thế thì hết sức ngạc nhiên, người đối diện với cái chết vẫn có thể bình thản, dù là ai cũng đáng kính phục, chắp tay nói: - Mời công tử, bần đạo xin đánh xe vì công tử.
Vân Tranh vén áo bào lên xe, lão đạo vẫy dây cương, hai con ngựa chậm rãi đi về phía Thành Đô.
Ngang qua rừng đào, trên cây đã bắt đầu kết trái đào nhỏ lông tơ mơn mởn, lá đào cũng đã phủ kín con đường nhỏ, Vân Tranh ghé qua cửa xe, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Lục Khinh Doanh trong vườn, nhưng dù mở to mắt thế nào, cũng không thấy.
Trong lòng đang có chút thất vọng, bỗng nghe thấy tiếng ca truyền tới, khóe môi cong lên, là Khinh Doanh.
Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm! Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai! Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề!
Áo chàng xanh xanh Lòng thiếp xốn xang Dù thiếp lỗi hẹn Sao chàng chẳng hỏi
Xanh xanh đai ngọc Cho ai mơ màng Dù thếp lỗi hẹn Sao chàng không thăm
Ngập ngừng chân bước Lối vào quanh co Một ngày mòn mỏi Hơn cả ba trăng.
- Còn dám chất vấn ta không tới tìm nàng, ta mà tới, không biết nàng sẽ sợ thành thế nào. Không sao, từ sau ngày hôm nay, ta cứ rảnh rỗi là tìm nàng. Vân Tranh cười ngơ ngơ như thằng ngốc, nàng không hề ủ rũ nguội lạnh như y nghĩ, là cô gái kiên cường, giống mình vậy, giờ xem ra, không lấy mạng ra liều thì không kiếm được lão bà tốt, cổ kim đều như thế, thúc giục: - Đạo trưởng, nhanh nhanh một chút đi, bà nương nhà ta đợi ta tới sốt ruột rồi. Nóng ruột lắm rồi, chuyện hôm nay phải giải quyết nhanh gọn thôi, để còn bắt đầu cuộc sống mới hạnh phúc, lão tử phải thi đỗ Trạng Nguyên, lão tử phải đưa lão bà về nhà, ai rảnh đi dây dưa với đám mũi trâu.
Bánh xe lăn tròn, chẳng mấy chốc tới Thừa Yên quan, bên ngoài bách tính tụ tập rất đông, thấy Vân Tranh bước xuống xe tức thì nhao nhao, không ít người tới gần muốn nhìn mặt y cho rõ. Mặc kệ đám đông, bước chân vào trong, khói hương lượn lờ, nhưng không có người ngoài, không khí trang nghiêm, ngay đạo sĩ quét sân cũng mặc đạo bào đẹp nhất của mình.
Vân Tranh chắp tay sau lưng nhìn ngắm tòa đạo quan nổi danh này, mới đầu nó chỉ là một chiêu hiền quán do Gia Cát Lượng lập nên, sau người Đường cải tạo thành đạo quan, trải qua chiến hỏa, nó đã bị phá hủy xây lại nhiều lần, phải nhìn cho kỹ, sau này muốn nhìn e là không dễ.
Hai tiểu đạo đồng xách lư hương đi ra, thi lễ nói: - Hôm nay là ngày trọng đại của thí chủ, xin theo tiểu đạo.
- Được. Vân Tranh thong dao theo tiểu đạo đồng vào trong, cứ mười bước lại có một đôi tiểu đạo đồng tới xếp hàng trước mặt Vân Tranh, đứa xách lư hương, đứa mang giỏ hoa, còn có các loại ngọc như ý và đồ cúng, làm người ta có cảm giác đi giữa hàng bài vị dựng bằng người.