Quy củ lớn nhất ở Nguyên Sơn là, không được trộm cắp.
Nói ra nghe thật buồn cười, cái ổ cường đạo lại không cho ăn trộm tồn tại, nhưng mà đúng là thế, có lẽ với bọn chúng, ăn trộm là nghề ti tiện hèn hạ, bắt được kẻ trộm là bọn chúng xúm tới lấy đao hoặc rìu chặt tay hoặc chân tùy mức độ, sau đó có tên cường đạo tốt bụng dí sắt nung nóng giúp cầm máu,
Trộm đao, chặt tay, trộm rìu, chặt chân, còn thứ giá trị ít hơn thì chặt ngón tay ngón chân, còn về phần vụng trộm với bà nương của người khác, cả bọn cười ha hả khen hảo hán.
Hầu Tử, tên cũng đúng như người, gầy gò nhỏ thó, nhưng đôi mắt cực kỳ linh hoạt, tay chân cũng vô cùng nhanh nhẹn không thua kém gì khỉ, trước khi trộm đồ Hầu Tử luôn đếm ngón tay của mình, tối đa chỉ được mất một ngón tay thôi, đó là giới hạn của hắn, từ tám tuổi trở đi là hắn bắt đầu ăn trộm kiếm sống, giờ đã 12 tuổi, bốn năm ăn trộm, điều hắn kiêu ngạo nhất là ngón tay ngón chân vẫn đủ mười cái, tuy bẩn một chút nhưng không thiếu cái nào, đám cùng nghề kẻ thiếu tay, kẻ thiếu chân, có kẻ xương đã thối rứa.
Hầu Tử không biết cha mẹ mình là ai, trong ký ức của hắn, không có khái niệm cha mẹ, ký ức của hắn chỉ là những cơn đói lạnh triền miên, hành hạ hắn thừa sống thiếu chết.
Lưu Đại Ba hôm nay ra ngoài làm việc, nhà của hắn nhất định không có ai, hôm qua thấy hắn xách một tảng thịt về, nhiều như thế một tối không ăn hết được, Hầu Tử muốn nếm thử xem thế nào.
Nói ra thật bi ai, rõ ràng có kỹ thuật trộm cắp cao minh, thế mà ngày ngày bị đói, vì ai cũng biết hắn là ăn trộm, thấy hắn là mắt mở to như chuông đồng, thế thì trộm cái chó gì nữa. Hầu Tử cuối cùng nghĩ thông rồi, Nguyên Sơn ít người quá, ít tới mức ai cũng nhẵn mặt mình rồi. Đôi khi lên tới đỉnh cao nhất của Nguyên Sơn nhón chân nhìn ra ngoài núi, nghe nói ngoài kia rất nhiều người, hơn nữa rất ngốc, nghe Hoàng tiên sinh đánh đàn tỳ bà kể chuyện thì dưới đó là đám gà đớn hèn.
Nguyên Sơn chỉ có gà chọi, con nào con nấy hung hãn, có lần Hầu Tử đi trộm gà, bị con gà trống cao lớn truy sát chạy hết nửa ngọn núi mới thoát, thành trò cười cho cả núi.
Chủ con gà vì được trận cười đau cả bụng mới tha cho hắn.
Hầu Tử buộc thật chặt bộ quần áo thùng thình của mình, đi ăn trộm thì đầu tiên phải gọn gàng cái đã, cho dù không trộm được đồ thì cũng phải đảm bảo cho rằng mình có thể chạy thoát, Hầu Tử xưa nay luôn tự tin vào bản lĩnh chạy trốn của mình. Cả cái Nguyên Sơn này không mấy ai chạy nhanh hơn hắn, dù chạy nhanh hơn thì không linh hoạt bằng hắn.
Cái chuyện láng giềng sống sát nhau không tồn tại ở Nguyên Sơn này, ai cũng muốn sống cách người khác thật xa, giữ khoảng cách mới an toàn, đó là đạo sinh tồn ở Nguyên Sơn.
Lưu Đại Ba là tên đại đạo độc hành, từng giết một kinh quan cáo lão về quê, nghe nói tên khốn này giết từ lão nương 80 tuổi tới đứa bé 3 tuổi, giết sạch cả nhà 16 người, kết quả làm không đủ sạch sẽ, bị phát hiện, chạy suốt đêm ngày, quan sai truy sát như âm hồn, hết cách đành lên Nguyên Sơn.
Đó là kẻ giết người không chớp mắt, nếu không phải Hàm Ngưu cứ kêu đói mãi, Hầu Tử không muốn dây dưa với tên này, quá nguy hiểm.
Nhổ bãi nước bọt vào tay, Hầu Tử nương theo ánh trăng leo xuống nóc nhà Lưu Đại Ba, nhà Lưu Đại Ba xây trên một tảng đá lớn trơ trọi, dưới là vực sâu.
Vũ khí thì Hầu Tử không đụng vào, dù hắn rất muốn một cái rìu, nhưng nghĩ tới bị chặt chân, hắn nhìn cũng không dám.
Cho tay thò vào bếp, tốt, Lưu Đại Ba phải một ngày rồi không ở nhà, nhanh chóng lấy hai nắm gạo trong hũ cho vào túi, nghĩ một lúc lấy thêm hai nắm nữa, Hàm Ngưu ăn khỏe, chút gạo này không đủ.
Thịt sấy treo trên đỉnh đầu, Hầu Tử rút dao ra cắt khéo léo hai miếng mỏng, không để lại dấu vết, xẻo thêm miếng lớn nữa, gói lá cất vào lòng, túi gạo thì đeo ở hông. Bò ra cửa nằm ở hiên nghe ngóng xung quanh, không có động tĩnh gì mới đu dây sang vách núi đối diện.
Cẩn thận là điều quan trọng nhất với một tên trộm, Hầu Tử dấu kỹ sợi dây đi, chỉ hai ngày nữa thôi vết sợi dây cọ vào vách núi sẽ biến mất, Lưu Đại Ba không thể nghĩ tới mình, dù sao mình hoàn toàn không đụng vào tảng đá chặn cửa của hắn.
Nhìn lại mười ngón tay nguyên vẹn, Hầu Tử rất đắc ý, về nhà nhanh thôi, Hàm Ngưu đang đợi.
Gọi là nhà chứ thực ra đó là một cái khe đá nhỏ, kiếm một ít củi và dây mây đan lại để chặn cửa, chất ít cỏ khô rải nền, vậy là thành nhà, Hầu Tử và Hàm Ngư đứa nó sống ở đây từ rất nhỏ, cả tảng đá bị chúng hun thành màu đen xì.
Hàm Ngư bị thương, hắn cứ bị thương suốt thôi, may mà da dày xương cứng, vài ngày là khỏe, nhưng lần này bị đánh rất nặng, máu đóng vẩy che cả mắt, đầu sưng như đầu heo, đã vậy còn cười ha hả nói: - Hôm nay thiếu chút nữa là lấy được miếng thịt của Hồ lão đại, ngươi không thấy chứ, miếng đó toàn là thịt mỡ, tới bốn chỉ. Hầu Tử, ta chưa bao giờ thấy miếng thịt sấy béo như vậy, nếu ta cố thêm một chút là cướp được rồi, ngươi nhất định thích ăn lắm.
Hầu Tử giơ tay định đánh, nhưng giữa chừng ngừng lại, hôm nay không đánh Hàm Ngư được, người hắn toàn vết thương thôi: - Chúng ta không ăn được thịt của Hồ lão đại đâu, hắn là kẻ chuyên ức hiếp người khác, chỉ kiếm cớ để đánh ngươi, nói bao lần ngươi không nghe.
- Hôm qua ngươi nằm mơ muốn ăn thịt, còn cắn tay ta không buông, nên ta mới muốn kiếm ít thịt về ăn...
Bọn chúng la hai kẻ đáng thương nương tựa vào nhau sinh tồn từ nhỏ, tình cảm cực tốt, thân thiết hơn cả máu mủ, Hầu Tử khịt khịt mũi, đỡ Hàm Ngư nằm trên cỏ khô, lấy hũ gốm trong góc tường ra nấu cháo.
Hầu Tử ôm đầu gối nghe cháo trong hũ sôi ùng ục, hôm nay hắn chuyên môn thêm hai nắm gạo, Hàm Ngư thích ăn cơm khô, nồi cháo này là lần đặc nhất từ trước tới giờ.
Đợi cho cháo sắp chín, Hầu Tử mở nắp ra cho thêm nước, đun tiếp, như vậy cháo mới sệt hơn, lừa được mắt, lừa được bụng.
Thịt sấy mặn, nên Hầu Tử dùng dao cắt thành từng miếng thật mỏng cho vào, cháo chín thịt cũng chín. Hàm Ngư ngửi thấy mùi thịt nén đau bò tới hít lấy hít để, nước bọt chảy ròng ròng như dãi chó dại.
Hầu Tử cũng chùi mép, đẩy đầu Hàm Ngưu ra, mấy lần không được, hai thiếu niên ngồi nhìn cái hũ chằm chằm, tham lam hít hết mùi thơm bốc ra, hai cái mặt bẩn thỉu ngây ngất.
Có mỗi một cái bát, theo lệ thuộc về Hầu Tử, Hàm Ngưu dùng hũ, nó thích dùng hũ, những đứa trẻ khác dùng tay bốc thức ăn, hai đứa nó dùng đũa, vì Hoàng tiên sinh nói:" Chỉ có súc sinh mới dùng tay bốc thức ăn, người phải dùng thìa dùng đũa."
Hoàng tiên sinh là người có học vấn nhất trên núi, trong nhà rất nhiều sách, cho nên dù có đói thế nào, hai đứa chúng nó ắt phải dùng đũa.
Hầu Tử gắp từng miếng thịt trong bát mình vào hũ, nó thèm lắm, nhưng Hàm Ngư bị thương rất nặng, cần ăn nhiều. Hàm Ngư phổi bò không nhận ra, cái dạ dày to không cho nó suy nghĩ nhiều, mùi cháo thịt đã chiếm đầy trái tim, chỉ muốn ăn cho sớm.
Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cả hai, ôi cái vị cháo thịt, trên đời có lẽ không có món ăn nào ngon hơn nữa rồi.
Đang ăn ngon lành thì “xoạch” một cái, cánh cửa cũ nát bằng củi bị kéo ra, một khuôn mặt hung ác thò vào, không xong rồi, là Lưu Đại Ba, tên này vừa mới định mở miệng nói thì Hầu Tử không cần suy nghĩ đập ngay cái bát vào mặt, tay trái vơ thanh củi đang cháy dở chọc vào mắt Lưu Đại Ba, Nguyên Sơn không có chỗ cho sự thương xót.
- Thằng súc sinh chết đi. Lưu Đại Ba rống lên thảm thiết rụt đầu lại, đao trong tay khua khoắng lung tung, chém vào vách đá làm lửa bắn tứ tán.
- Chạy mau! Hầu Tử kéo Hàm Ngư chui ra khỏi khe đá, liều mạng chạy xuống núi, phải rời khỏi nơi này trước khi đồng bọn của Lưu Đại Ba tới.
Lưu Đại Ba cực kỳ hung hãn, rút thanh củi cắm vào mắt ra, vết thương nặng làm hắn lên cơn, loạng choạng vừa đuổi vừa gào thét: - Hai thằng tiểu tặc, lão tử không bằm vằm chúng mày thành vạn mảnh thề không về.