Thấy lão gia nhìn mình thì mặt đỏ lên, bỏ cái vòng vàng xuống, bê đống trang sức tới trước mặt Vân Tranh: - Đây là đồ Thạch lão thái quân thưởng cho thiếp, người bình thường không có đâu.
Vân Tranh hiểu tâm tư của Cát Thu Yên, từ khi tới Đông Kinh, lòng tin của nàng bị tước đoạt sạch sẽ, nàng không giống như Lục Khinh Doanh đi tới bất kỳ đâu cũng là người chói mắt nhất, dù không mang bất kỳ trang sức nào cũng không ai dám xem thường, phu nhân Văn Tín hầu là thể diện lớn nhất của Lục Khinh Doanh.
Cát Thu Yên là thị thiếp, ở xã hội phong kiến, thiếp hoàn toàn không có chút đảm bảo nào cả, nghiêm khắc mà nói chỉ là món đồ thuộc sở hữu của chủ nhân, cho nên nàng không khỏi khẩn trương, muốn được nhiều người thừa nhận, mới để ý tới phần thưởng của đám quý phụ như thế.
Vân Tranh đưa tay vuốt ve gò má trắng mịn của Cát Thu Yên: - Nàng không cần phải lo, từ khi trở thành thành viên của Vân gia, nàng luôn là thành viên của cái gia đình này, không cần phải chứng minh gì cả.
Cát Thu Yên cúi đầu, giọng lí nhí vô cùng tủi thân: - Lão gia đừng cười, nhìn xung quanh toàn nhà quyền quý, trong lòng thiếp cứ loạn lên, những người đó coi thị thiếp như món đồ trao đổi, thiếp sợ lắm.
Vân Tranh chẳng biết nói gì, đám huân quý thật đáng tởm, thiếp thất của Tào gia mấy ngày sau biến thành của Vương gia, Vương gia tới Thạch gia nhìn thiếp thân người ta vừa mắt cứ thế kéo lên giường chả hỏi ý chủ, kể cả sinh con cũng chẳng có gì đảm bảo, danh nghĩa con là của đại mẫu.
Lục Khinh Doanh ngồi thẳng lên mắng, đưa tay ra nhéo Cát Thu Yên: - Phu quân, chàng đừng có bị nước mắt của cô ta làm mê hoặc, đang cố tình làm nũng với chàng thôi, khuê nữ nhà ta còn nhỏ không nhận quà của người ta, thiếp thân đường đường cáo mệnh phu nhân, trừ hoàng gia ra, ai dám tùy tiện ban thưởng, nên người ta muốn lấy lòng, chỉ có cách thường cô ta, hừ, giở trò, lừa ai chứ.
Vân Trang nghiêng đầu sang, quả nhiên là không thấy tí nước mắt nào hết, tiếp tục bế khê nữ lên nựng.
Cát Thu Yên bị vạch mặt, giận dỗi nói: - Thiếp thân chẳng lo lão gia tặng mình đi, toàn là những nữ nhân kia nghĩ vậy, tam phu nhân Vương gia vừa nãy còn gạ gẫm thiếp nếu tới Vương gia sẽ đối xử tử tế, gì chứ, cái tên người chỉ có xương, nhìn buồn nôn mà dám nhòm ngó thiếp à, lão gia làm thế xem, trường kiếm ba thước, thiếp giết từ trong thành giết ra là cùng..
- Ha ha ha. Nói thật, chả hiểu sao Vân Tranh thích một mặt hung dữ này của Cát Thu Yên hơn là lúc nàng tỏ ra thùy mị đoan trang, giơ ngón cái lên: - Thế mới đúng chứ, kẻ nào dám ý đồ với nàng, cứ cho một kiếm, có lão gia đây chống lưng rồi. Vừa xong ta còn tiếc sự hào hiệp của nàng đi đâu mất rồi, chẳng lẽ tiêu hao hết rồi sao?
- Thiếp tưởng lão gia không thích chứ.
Lục Khinh Doanh chướng mắt với bộ dạng lả lơi của Cát Thu Yên, rút khăn tay ném lên mặt: - Trời còn chưa tối đâu đấy.
Mắng Cát Thu Yên xong, Lục Khinh Doanh quay sang trượng phu: - Phu quân à, sao lại giúp người ta nghĩ cách phát tài, sản nghiệp kinh thành của nhà ta còn chưa có, chàng phải chiếu cố trong nhà khác chứ.
Vân Tranh vừa làm mặt quỷ dọa khuê nữ cười vừa trả lời: - Cái này không phải chuyện một nhà làm được, chỉ có nhiều nhà tham gia mới có thể giảm bớt rủi ro, thực ra mua bán tiền đồng cũng không phải do ta nghĩ ra, có nhiều nhà làm rồi, nhưng đều là buôn bán nhỏ lẽ không tạo được quy mô, chỉ gây lãng phí tài nguyên, hơn nữa ta cần thế lực tướng môn, dù ra trận họ vô dụng, lên triều chẳng giúp được gì, nhưng là thế tộc trăm năm, rồi sẽ có ích, cứ đầu tư trước.
- Nói tới chuyện kinh doanh này, hiện bất tiện là khâu vận chuyển bản thân nó cũng đã hao phí, nếu như đổi thành được giao tử thì mới hoàn mỹ, trên đời này cách kiếm tiền tốt nhất thực ra là dùng tiền sinh tiền.
Lục Khinh Doanh lắc đầu: - Chàng muốn dùng giao tử thay tiền đồng khó lắm, nay giao tử chỉ thịnh hành ở Thục, tới Đông Kinh không mấy nhà chấp nhận, may mà phân hiệu ở Đông Kinh có nhiều, nếu không lần này thiếp không đủ tiền chi tiêu nữa.
Vân Tranh nhe cái răng thỏ ra cười gian hơn cáo: - Chỉ cần bán sạch tiền đồng của Đại Tống đi thì giao tử sẽ thịnh hành.
- Cho dù chàng nghĩ thế thì cũng không nên nói trước mặt bao nhiêu người như vậy, ai cũng biết thì chúng ta sao kiếm lợi được, chàng thật là...
- Hì hì, sau này rồi nàng sẽ hiểu thôi.
Nghe thấy ngoài vô cùng náo nhiệt, Vân Tranh vén rèm nhìn ra ngoài, thấy sĩ tử có mặt khắp mọi nơi, chợt nhớ đại khảo chỉ còn hai mươi mấy ngày nữa là bắt đầu, vì quan gia nhiều năm không mở khoa thi, nên số sĩ tử tích lũy tới mức kinh người rồi, dự báo đây sẽ là kỳ thi cạnh tranh khốc liệt nhất.
Khảo thí chỉ làm thường khoa và chế khoa, thường khoa bao gồm khoa tiến sĩ và khoa minh kinh, cần " làm thơ, phú, luận mỗi thứ một bài; mặc nghĩa với Luận ngữ hoặc Xuân Thu, hoặc thiếp với Lễ Ký mười điều". Trong đó thơ phú luận là quan trọng nhất.
Thiếp gọi đầy đủ là thiếp kinh, tức viết một đoạn kinh điển trong sách. Còn mặc nghĩa là giải thích kinh nghĩa.
Ngoài ra còn có trả lời ba điều sách lược thế sự, trong khi thi tiến sĩ thuộc về thượng luận, không quan trọng lắm, còn với khoa minh kinh thì lại rất quan trọng. Thế nên người đỗ tiến sĩ coi thường người đỗ minh kinh, vì thi minh kinh đa phần dựa vào học thuộc lòng, không như thi tiến sĩ dựa vào văn tài bay bổng.
Chế khoa thì không phiền toái lắm, thiết lập cho người có tài năng chuyên môn, Phú Bật chính là xuất thân chế khoa, tham gia loại khảo thi này trước tiên cần thanh danh, thanh danh lớn tới mức được quan tam phẩm tiến cử.
Muốn tham gia chế khoa phải có một trong sáu điều hiền lương phương chính dám nói thẳng cực lực khuyên gián, thông làu kinh điển giỏi ở giáo hóa, kiến thức kiêm toàn giỏi ở ứng dụng, tỉ mỉ hiểu lý có thể tòng chính, am hiểu thao lược bày mưu tính kế, quân mưu xa rộng phó thác biên cương.
Năm xưa Phú Bật vì quan chủ khảo là lão trượng nhân Yến Thù, nên phải né tránh, tham gia chế khoa.
Vân Tranh bị hoàng đế cấm chỉ tham gia thường khoa, chỉ được tham gia chế khoa, còn không tính thứ hạng, lý do là "am hiểu thao lược bày mưu tính kế, quân mưu xa rộng phó thác biên cương", nghe tin ấy Vân Tranh gần như chẳng còn hứng thú gì với khoa cử nữa.
Bản thân Vân Tranh không có hứng, nhưng đường phố khắp nơi vẫn nhốn nháo bàn tán gần như duy nhất một đề tài, người Tống say mê khoa cử tử sau khi tiên đế viết lệ học, dụ dỗ người ta đọc sách, chính thức vén màn nền chính trị quan văn.
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt, Trong sách tự có ngàn bồ thóc An cư chẳng phải xây nhà cao Trong sách tự có nhà lầu vàng Lấy vợ chẳng hận không người mối Trong sách tự có người như ngọc Ra đường chẳng hận không tùy tùng Trong sách xe ngựa nhiều vô khối Làm trai muốn thỏa chí tang bồng Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Trên đường phố có ông cụ râu tóc bạc phơ, có đại hán lực lưỡng, có đồng tử tóc trái đào, điểm chung của bọn họ là mặc trang phục sĩ tử, mặc dù phân chia sang hèn cùng khốn, nhưng áo sĩ tử biểu đạt cùng một hàm ý, bọn họ có tư cách tham gia đại khảo.
Người phú quý thì được gia nô xúm quanh hùng hùng hổ hổ, người nghèo khó tay cầm lương khô dạo chơi trên đường, Vân Tranh lắc đầu kéo rèm lại, hơn hai vạn người đi thi mà theo như y biết quan gia định tuyển nhất giáp hai mươi mốt, nhị giáp bốn mươi, tam giáp năm mươi sáu, đúng là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chưa nói có người không cần chen lấn trên cầu, có người chèo thuyền đưa họ qua.
Chín quân hầu của Vũ Thắng quân thế nào cũng đỗ, mặc dù không biết đám quan văn tìm được bài thi chín người này khi số báo danh bị che đi ra sao, Vân Tranh biết họ có biện pháp, vì bọn họ đang cực lực tranh thủ chín vị quân hầu này.
Gian lận không phải là thứ chỉ gian thần mới làm, trung thần làm càng khiếp, khoa khảo là quyền lợi trong tay quan văn, chỉ cần là quyền lợi thì chẳng có gì không thể ngồi xuống thương lượng. Đám người Bàng Tịch muốn nắm chặt Vũ Thắng quân trong tay, đó là ưu tiên hàng đầu của họ, trước mặt ưu tiên đó, sự liêm khiết trong khoa khảo phải nhường đường.
Bọn họ không thu lợi đồng nào hết, nên tự cho mình là thanh cao, sở dĩ nhân nhượng, là vì Đại Tống, ấy là thứ tiết tháo của sĩ đại phu, giống như chuyện bọn họ chẳng ngần ngại lấy danh tiết Lâm Lam Lam ra làm quân bài uy hiếp Vân Tranh vậy, bọn họ làm vì Đại Tống, lấy lý do không vì toan tính riêng, nên lời thánh nhân cũng phải nhường đường nốt, chẳng hề áy náy.
Vậy là trong một trăm mười sáu hạn ngạch, Vũ Thắng quân lấy chín, các tập đoàn quyền lợi khác phân chia một ít, còn lại một nửa cho hơn hai vạn sĩ tử tranh nhau là khá lắm rồi.
Nhìn những ông cụ đáng tuổi làm gia gia mình ánh mắt khấp khởi hi vọng quang tông diệu tổ, Vân Tranh thở dài hạ rèm xuống, âm thanh huyên náo liền bị cách tuyệt, cả nhà bốn người mệt mỏi trở về, từ Cầu Sư tử tới Vân gia bên mé phải học cung thì phải đi mất quá nửa canh giờ.
Đang nửa tỉnh nửa ngủ bị cái gì đó ấm ấm ẩm ẩm làm thức, té ra là khuê nữ đái dầm, Lục Khinh Doanh cuống lên lau cho Vân Tranh, Cát Thu Yên thì cởi áo bào: - Đã bảo lão gia đưa tiểu thư cho thiếp bế rồi mà.
Vân Tranh cười vui vẻ: - Không sao, người cha nào chưa bị con đái lên thì chưa phải cha tốt.
Xe ngựa đi thẳng vào hậu trạch, cổng Vân gia rất lớn, Vân Tranh nhảy xuống xe duỗi người liền nhìn thấy một đàn nhạn bắc bay về phương nam, chỉ là trong hoa viên cỏ cây vẫn tươi tốt, không biết sao đám chim nhạn lại bay về phương nam sớm như thế, mới tháng tám thôi mà trời sắp lạnh rồi?