Va chạm nhỏ lẻ diễn ra khắp một dài Dã Hổ khẩu.
Lang Thản ở trên Bạch Đăng Sơn, Lý Đông Sở ở Hỏa Thiêu Sơn cùng với Thôi Đạt ở hướng Tây Kinh nhìn thấy một cột khói lớn bốc lên tới tận trời thì chầm chậm thu lại thế trận rút về núi. Trần Lâm ở hậu trận nhìn thấy cột khói thì thúc ngựa rời hậu quân đi lên, nhìn thấy Vân Tranh đang nấu cháo, vừa tới nơi chưa kịp nói gì thì Vân Tranh đuổi đi, nói rất không khách khí, chiến trận đang quyết liệt, một tên hoạn quan tới đây làm cái gì.
Trần Lâm không nổi giận, ông ta kích động hỏi: - Đại tướng quân, lão phu nghe nói Tiêu Đả Hổ chết rồi, là bị ba cục sắt kia giết chết, có phải như thế không?
- Tiêu Đả Hổ chưa chết, nhưng nhất định là bị thương rồi! Vân Tranh bỏ bát cháo húp dở xuống, giọng điệu không giống như đang trả lời Trần Lâm mà là nói với bản thân: - Nhất định là thế!
Trần Lâm nghe thấy lời khẳng định của Vân Tranh thì mừng rỡ vô cùng, không cần Tiêu Đả Hổ chết, chỉ cần hắn xước móng tay thôi cũng là chiến công lớn, có thể cách trận đả thương tướng địch, thần binh như vậy phải trông coi kỹ, vội vàng chạy đi.
Vân Tranh tiếp tục húp từng ngụm cháo nhỏ, ánh mắt lơ đễnh.
Tô Tuân ưu nhã dùng lau miệng: - Đoại soái, sao lại đặt hi vọng vào suy đoán như thế, không giống ngài chút nào.
- Bắc chinh bắt đầu từ mùa thu, tới giờ đã là nửa năm, hao tốn tiền lương vô số, vậy mà tới giờ chưa có chút thành tích nào truyền về, nhất định trong triều đã có người chất vấn tính cần thiết của cuộc chiến này, áp lực từ triều đình lên đám tướng quân bọn ta sẽ ngày một lớn.
- Đại soái có thể hạ Tây Kinh, Trần Lâm nhất định sẽ mang tiệp báo truyền khắp thế giới.
Vân Tranh kiên quyết lắc đầu: - Không được, Tây Kinh là cái bẫy chuột mà ta chuẩn bị năm năm, nếu như không dồn được con chuột vào đó thì có lỗi với tâm huyết bao năm của ta.
- Ta đã sai Thôi Đạt mượn cớ áp tải quân lương cho quân Liêu để thăm dò xem Tiêu Đả Hổ chết hay chưa, mong rằng hắn không chết. Lương thảo của quân Liêu không phải dựa hết vào lương thực trong thành, nếu như chúng ta có cách giết hết đám gia súc của quân Liêu thì chẳng cần đánh hoang nguyên sẽ giúp chúng ta giết bọn chúng.
Tô Tuân băn khoăn: - Đại soái, không nên đặt nhiều hi vọng vào Thôi Đạt.
Vân Tranh biết Tô Tuân nhắc tới chuyện đất Thục, cầm bát cháo lên húp cạn: - Ông sai rồi, Thôi Đạt là người đáng tín nhiệm hơn nữa mới đúng.
Ngươi khác muốn lập công dựng nghiệp cần thiên thời địa lợi nhân hòa đầy đủ mới có khả năng.
Còn người như Thôi Đạt muốn làm việc lớn chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là đủ.
Đứng ở tầm cao khác nhau cơ hội làm chuyện lớn cũng khác nhau, giống như địa vị tới Vân Tranh, bất kể y làm chuyện gì cũng là chuyện lớn.
Ví như nói khi Vân Tranh ở Tần Châu, vì quân lương toàn là đậu, tránh quân tốt suốt ngày đánh rắm y vắt óc làm ra đủ loại đậu hũ, trong đó có cả đậu hũ khô, đây chính là chuyện lớn. Đậu hũ khô thực ra xuất hiện từ thời Đường, nhưng tới tay Vân Tranh nó mới biến thành đủ các loại cách chế biến khác nhau, nay đậu hũ khô ở Tần Châu đã thịnh hành cả nước, khiến cho nó xuất hiện cả trên bàn ăn của hoàng cung, được gọi với cái tên mỹ miều là hoàng kim can.
Vốn thứ này tên gọi là tướng quân can, là do người Tần Châu đặt cho để kỷ niệm công lao của Vân Tranh, tri phủ Tần Châu còn chuyên môn mang một trăm hũ đậu hũ khô tới Vân gia, xin tướng quân đại nhân nếm thử, nhìn cái thứ mặn chát đó thôi Vân Tranh đã thấy đau gan, liền đặt lại tên cho nó, tránh sau này có kẻ mượn đó chửi mình, thế là nó có tên chính thức là hòng kim can.
Vì giúp bách tính Tần Châu bán đậu hũ khô, Vân Tranh đem tặng khắp kinh thành, Tô Thức nhận được đậu hũ khô còn làm một bài thơ ca ngợi, đem thanh danh của món ăn nho nhỏ này đẩy cao tới mức không ai không biết.
Đông Kinh đã nhập đông, dù lá cây đã rụng không ít nhưng hai từ tiêu điều chưa bao giờ thuộc về tòa thành này, bất kể là thuyền qua lại trên Biện hà hay là tiểu thương bôn ba giữa đường, đám đông huyên náo và những chốn ăn chơi trong thành đều đem lại hơi hơi ấm mù xuân cho nó.
Bên Dược Mã kiều có một nơi bán đấu giá, ba chữ "hoàng kim can" do chính tay Vân Tranh viết được thương hộ Tần Châu khắc lên biển, treo ở chỗ bắt mắt nhất. Nội dung đấu giá hôm nay chính là hoàng kim can nức tiếng khắp nơi, ba mươi vạn cân hoàng kim can sẽ quyết định thuộc về nhà ai trong ngày hôm nay.
Lão Liêu què chân vừa mới tập tễnh rời xe ngựa là lập tức có một thương cổ mời lên kiệu ấm, bốn phó nhân áo xanh khiêng kiệu đi qua trùng trùng viện lạc, cuối cùng dừng lại ở hoa sảnh sắc xuân dư dật.
Lúc này trong hoa sảnh đã chật kín khách thương tới từ tứ hải, thậm chí còn có mấy khách thương Cao Ly đội mũ cao, buộc dây dưới cằm.
Lão Liêu chắp tay một vòng, hết sức thản nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên, đại quản gia Vân phủ ở trong nhà không đáng tiền lắm, ít nhất bị Lục Khinh Doanh sai bảo như lừa, nhưng ở nơi này, ông ngồi ở vị trí cao nhất không ai dám dị nghị.
Thấy mọi người có mặt đông đủ, người phát ngôn của Thương hành Tần Châu là Ngưu Thiên Thu đứng dậy cười chắp tay với khách khứa: - Nhờ ân điển trời cao, hồng phúc của bệ hạ, Tần Châu năm nay rốt cuộc cũng được mùa, hai bờ Vị hà càng bội thu, bởi thế mà hoàng kim can làm ra cũng nhiều hơn mọi năm ba thành.
- Sau khi cung ứng cho nhu cầu đại nội, hoàn thành đơn đặt hàng năm ngoái, còn dư ba mươi vạn cân, lão phu được các vị đồng hành Tần Châu ủy thác, mang tới kinh thành bán, mong mọi người nể tình cùng mạch thương cổ chiếu cố nhiều hơn.
Đây không phải chỗ quan trường, không cần quy củ nhiều, Lão Ngưu vừa dứt lời Triệu Thục Nhân của nha hành đặt cốc trà trong tay xuống, giọng kẻ cả: - Mỗi năm hàng hóa nhập kinh nhiều như lông trâu, mặc dù hoàng kim can cũng là vụ làm ăn tốt đấy, nhưng so với lôi trà Tương Tây, gạo bích ngọc Nhuận Châu, rốt cuộc vẫn có điều không bằng. Thêm vào nay muối Thanh Đường cũng theo cửa quân đội tiến vào kinh sư, sở đấu giá lớn chừng này, sức mua thương cổ cũng giới hạn, nếu tràn hết vào thì làm ăn gì nữa.
Lão Liêu hơi nhíu mày nhưng không nói gì vội, xem ra Vân gia hôm nay phải gánh lấy khoản này rồi, nha hành Đông Kinh dứt khoát không thể trả lời qua loa với Ngưu Thiên Thu như thế.
Quả nhiên Triệu Thục Nhân thở dài nói với Lão Liêu: - Lão viện công nếu đã tới rồi, nha hành tất nhiên không thể để các vị đồng hành ở Tần Châu đi một chuyến uổng công được, nhưng nếu không có âm dương văn thư của ngũ thành binh mã ti, đám lão phu không dám mở cánh cửa này cho Tần Châu.
Vốn chỉ cần nha hành viết phiếu thuế, ngũ thành binh mã ti sẽ đóng dấu lên văn thư hai mặt cho thương cổ, mọi người gọi đó là âm dương văn thư, có hai thứ đó mới được tổ chức buôn bán ở Đông Kinh.
Nhà khác thì không có vấn đề nhưng từ khi Vân Tranh đá Hầu Chi Thản một phát, Hầu gia hận Vân gia thấu xương, chỉ cần là chuyện làm ăn dính dáng tới Vân gia một chút xíu thôi là chúng đả kích ác liệt.
Tới nay Hầu Chi Thản ngã gãy sáu cái xương vẫn nằm bẹp giường, hắn từng thề độc, không đội trời chung với Vân gia.