Dâm tặc ở trên thành quan nghe thiếu niên kia hô hoán, hỏi tên trộm điều khiển nỏ tám trâu: - Giết được không?
- Là cá nhỏ thôi, không phải cá lớn, mà thôi kệ, cứ có cá là câu.
Tên trộm nói xong cầm búa đập cò nỏ tám trâu, mũi đục công thành mang theo tiếng gió rít khiếp người lao đi, khoảng cách quá gần, đầu mũi đục to như cái xẻng xé nát người hắn.
Quách Hằng Xuyên thống khổ nhắm mắt lại, rít ra từ khẽ răng: - Chặt cây, chuẩn bị máy ném đá.
Tô Thức đã hạ lệnh chặt hết cây rồi, chỉ còn những cọc cao chưa tới hai xích không thể dùng được, Quách Hằng Xuyên hạ lệnh tìm cây cối trong chu vi trăm dặm, làm máy ném đá đơn giản nhất.
Ở Ninh Vũ quan, người Liêu trước mặt Khương Triết không vội công thành, nửa năm qua nơi này đã được dân phu xây dựng lại gần như mới hoàn toàn, đó là nhờ di sản do Lý Đông Sở cùng tướng sĩ rưới máu tạo thành, dân chúng cực kỳ tin tưởng quân binh, bọn họ không cần tiền, không cần cho ăn, tích cực chủ động giúp đỡ, Khương Triết còn chuyên môn xây thêm hai đoạn tường thành nhô ra phía trước, thế là chính diện Ninh Vũ Quan biến thành ba cái ngõ tương đối hẹp, khiến địch từ đề phòng một mặt, thành chịu ba mặt đả kích.
Da Luật Đại Cổ sở dĩ lựa chọn Ninh Vũ quan làm nơi đột phá vì hắn từng dẫn quân tới nơi này cướp bóc, không ít lần công phá nó, trong mắt hắn, chỉ cần đem nhiều binh lực một chút, tấn công kiên quyết một chút, phá quan là hiển nhiên.
Nhưng Ninh Vũ Quan đã hoàn toàn khác với ký ức của hắn, tường thành thấp lè tè tàn khuyết đắp tạm bợ bằng đất đã thay bằng tường thành cao bốn trượng bằng đá, đau đất nhất là hai đạo tường thành nhô ra kia, hắn có thể tưởng tượng được, chỉ cần quân mình tới dưới thành sẽ bị tên ở ba mặt trút xuống thế nào...
Khương Triết rất hi vọng đám người Liêu này giúp hắn thí nghiệm năng lực của thành lũy kiểu mới, sau đó viết tấu xin phổ biến toàn bộ thành quan của Đại Tống, ý nghĩ sẽ việt qua một trận thắng.
Có điều Da Luật Đại Cổ quá cẩn thận làm hắn thất vọng, quân Liêu từ từ lùi ra ngoài mười dặm cặm trại xem ra định dằng co lâu dài rồi.
…
Cát Thu Yên cực kỳ hưng phấn vì có thể được lên chiến trường, mặc bộ khải giáp kiểu nữ, chạy quanh Vân Tranh như chó con.
- Phu quân, áo choàng của chàng lệch rồi, để thiếp buộc lại.
- Phu quân, chàng nên đeo mặt nạ lên, gió hoang nguyên hại da mặt lắm.
- Phu quân có khát nước không?
- Phu quân...
Vân Tranh thấy đám thân binh xung quanh tên nào tên nấy cắn răng nín cười như bị táo bón, đành bảo lão bà: - Nàng ngoan ngoãn ở sau lưng ta coi như là giúp ta rồi, còn nữa, bỏ cái lông chim trên đầu đi được không? Trên chiến trường ai bắt mắt nhất luôn được kẻ địch chiếu cố nhất.
Cát Thu Yên không nghe: - Bộ giáp này của thiếp do phu nhân mời danh gia chế tạo giáp Trương phu nhân làm đấy, giáp của mấy phu nhân Dương gia đều do Trương phu nhân làm, bà ấy còn nói trên chiến trường, vẻ đẹp cũng là một vũ khí.
Vân Tranh cười khổ không thôi, Cát Thu Yên không biết có phải vì ở nhà lâu quá nên phấn khích quá độ làm đầu óc có vấn đề không: - Mỹ nhân như nàng lên chiến trường chỉ khiến cho người ta tranh nhau bắt sống đem về thôi, thật là, bộ giáp kiểu này chỉ thích hợp mặc ở kinh thành vào mấy dịp lễ tiết khoe khoang một chút. Nghe lời, ngoan, tối nay cắm trại thay cho ta, ta không muốn khuê nữ còn nhỏ đã không còn mẹ.
Cát Thu Yên giảu môi không lên tiếng, xem chừng là không muốn nghe lời rồi, nữ nhân này ở nhà lúc nào cũng tỏ ra quy củ, nhưng chỉ cần Lục Khinh Doanh không ở bên cạnh là thành tinh.
Đại Quân vòng qua Thần Vũ thành canh phòng nghiêm ngặt, nhân lúc cuối xuân khô hạn, vượt Chu Gia hà và Huyền Xuyên hà, lặng lẽ tới bên Thiên Quan hà, toàn quân ẩn nấp trong Hoàng gia trại, từ khi toàn quân tiến vào, không cho phép ai đi ra nữa.
Sáu con Hải Đông Thanh của Bột Bột chỉ thả ra hai con, tránh quá thu hút.
Hoàng Gia trại cách Thiên Quan không quá ba mươi dặm, thường ngày nơi này chỉ trú có vài trăm quân Tống, là cái trại nhỏ không đáng để mắt, giờ hơn hai vạn quân tiến vào, cả trại bị nhét chật kín, tránh lộ quân cơ, Vân Tranh chỉ cho phép mỗi ngày đốt bếp vẫn như cũ, đại quân ăn lương khô.
Tiếu Lâm dẫn Bột Bột mang theo hai con Hải Đông Thanh tới Thiên Quan, tạo kênh liên lạc bí mật với đại quân.
Lang Thản thời gian qua rất buồn chán, Thiên Quan bình yên tới mức làm người ta dễ phát cuồng, nhiều lúc hắn nghĩ, có phải mình sắp cùng thành quân bé xíu này cùng suy bại rồi không?
Hôm nay rốt cuộc thấy được cái gì đó mới mẻ, hai con chim ưng hình như rất hứng thú với Thiên Quan, bay lòng vòng mãi không đi.
Hắn là kẻ có tính chiếm hữu rất mạnh, hận không thể khắc tên mình lên từng tảng đá ở Thiên Quan, hận không thể đóng dấu lên mông mỗi con chuột bằng con dấu riêng của mình.
Hai con chim ưng bay qua cũng đành đi, còn lởn vởn ở địa bản của hắn, thế là Lang Thản ra lệnh nỏ tám trâu chuẩn bị, hôm nay mang hai con súc sinh đó nấu cháo, nỏ chưa bắn ra thì Tiếu Lâm dẫn theo một thiếu niên tới trước thành quan.
- Sao ông lại tới đây, ta nghe nói giờ ông thống lĩnh thân quân của đại soái, công việc thám báo giao lại cho đám Lão Hổ rồi mà?
Bột Bột vừa lên tường thành thấy mấy cái nỏ tám trâu nhắm vào hai con Hải Đông Thanh của mình, từ giận xoay theo hướng khác, không thèm nhìn kẻ thích giết ưng này.
- Hai con chim ưng đó là bảo bối của quân ta đó, ngươi mà dám bắn chúng là đại soái dùng nỏ tám trâu bắn lại ngươi đấy. Tiểu Lâm cười giải thích:
- Ha ha ha, té ra là của quân ta, gọi chúng xuống đi, ta có thịt dê tươi đãi chúng. Lang Thản thường ngày không nhiệt tình với người khác vậy đâu, nhưng mà hắn buồn chán quá rồi:
Bột Bột thổi sáo gọi hai con ưng xuống, bốn cái móng như thép luyện bấu vào gáp vai mong manh của thiếu niên mới lớn, làm người ta khó tin sao nó vẫn đứng nổi.
Tiếu Lâm cảnh cáo: - Chim ưng chỉ nhận Bột Bột thôi, cẩn thận nó móc mắt ra đấy, không đùa đâu, Thiếu niên quân có một đứa bị rồi, may chỉ một cái, nhưng suýt nữa không giữ được mạng.
- Tiểu huynh đệ muốn thường trú ở Thiên Quan của ta hả? Lang Thản thấy Bột Bột không thèm trả lời mình cũng chẳng giận, vì thường ngày hắn cũng khó gần như vậy, hô lớn với thân binh: - Người đâu chuẩn bị cho lão tử gian phòng tốt nhất, đun nước nóng, nấu mì cay, thêm vào hai quả trứng, lão tử đãi khách.
Đợi Bột Bột được thân binh dẫn đi nghỉ ngơi tắm rửa, Tiêu Lâm nói nhỏ với Lang Thản: - Chừng ba ngày nữa quân Tiêu Hỏa Nhi sẽ tới đây.
- Đang bực mình vị chuyện đó đây, coi thường ta sao, đem mười vạn quân tới Thiên Quan mà nơi này chỉ có năm vạn, chẳng lẽ Lang Thản này thua kém Khương Triết à? Lang Thản bực mình lẩm bẩm: - Ông lén la lén lút tới đây, vậy đại soái cũng ở gần hả?
- Hoàng Gia trại, ý đồ của đại soái là tiêu diệt Tiêu Hỏa Nhi, lúc đó quân Liêu sẽ bị xé lẻ, mạnh ai nấy đánh, chúng ta dựa vào thành quan kiên cố diệt từng phần một.
- Hiểu rồi, nhiệm vụ của Thiên Quan là cầm chân Tiêu Hỏa Nhi, đợi khi hắn mệt mỏi đại soái sẽ tập kích chứ gì? Lang Thản không hứng thú lắm:
- Đại soái đưa Bột Bột tới là muốn ngươi nắm bắt thời cơ, hai con Hải Đông Thanh đảm nhận nhiệm vụ đưa tin, một khi ngươi không kháng cự nổi là báo cho đại soái, đừng cố, cầm chân khiến địch mệt mỏi là được, không cần liều mạng huynh đệ. Đây chính là lý do Tiếu Lâm phải đích thân tới đây, Lang Thản là tên cực kỳ hiếu chiến: - Nhớ, mục tiêu cuối cùng là Yến Vân không phải là Tiêu Hỏa Nhi, không cần hi sinh vô nghĩa.
Lang Thản nghe tới đó mới phấn chấn hơn gật đầu.