Mục lục
Trí Tuệ Đại Tống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở hậu hoa viên, đầu Vân Nhị đầu bị vào giàn hoa, hai tay khua loạn xạ, rống lên: - Khốn kiếp, đủ rồi, nếu ngươi còn chạm vào ta, ta đánh trả đấy.

- Ai khốn kiếp, nếu không phải ngươi nói với cha ta là ta lại đi thanh lâu, sao ta bị phạt quỳ trước linh vị tổ tiên, còn liên lụy mẹ ta bị mắng?

- Tô Nhị, ngươi chính là quân khốn kiếp, làm bụng người ta to ra, không muốn chịu trách nhiệm.

Tô Thức chột dạ, buông tay ra, bao biện: - Một ca kỹ mà thôi, tay ngàn người gối, môi vạn khách từng, ai biết đứa bé đó có phải là con ta không?

Vân Nhị rút đầu ra khỏi giàn hoa, chỉ lại tốc, Tô Thức không cao hơn nhưng to béo vạm vỡ hơn hắn, nên mỗi lần tôn khốn đó đuối lý lại dùng trò bạo lực, rất bực mình, hùng hổ nói: - Ta nhìn rõ cái mặt ngươi rồi, đồ bạc tình, đứa bé đó cho dù không phải của ngươi, ngươi cũng khó tránh khỏi liên quan, người ta cũng không định bám lấy ngươi, chỉ xin ít tiền tài, ngươi lại trốn biệt tăm, con mẹ nó, ngươi không phải thứ khốn kiếp thì là ai?

Tô Thức đỏ mặt cãi cố: - Ai trốn, ta sợ gia pháp của cha ta thôi.

- Phải rồi, ngươi lên Lương Sơn cho thanh tĩnh, còn ca kỹ đó bị lão bảo tử ép phá thai, người ta không chịu, cuối cùng treo cổ rồi, giờ ngươi không cần trốn nữa.

Tô Thức khác nào bị sét đánh, lảo đảo ngã xuống đất, mặt trắng bệch, nước mắt đảo quanh: - Thật, thật sao?

Vân Nhị ung dung bóc quít cho vào mồm, giọng tỉnh bơ: - Nói chơi thôi!

- Ta giết ngươi! Tô Thức vọt tới như lò so, muốn bóp cổ Vân Nhị:

Vân Nhị tính trước rồi, lách mình trách ngay, né trái né phải làm Tô Thức không sao bắt được, đến khi tên béo đó mệt rồi, tiếp tục bóc quít ăn, nói: - Nếu ngươi còn trốn thì sẽ có kết cục như vậy đấy, khi đó cả đời ngươi đừng hòng sống yên được. Nói ngươi là quân khốn kiếp cũng không sai, Hoa Nương tỷ tỷ cũng nói ngươi là loại khốn kiếp nhất, thà ngươi là loại vô tình vô nghĩa còn đỡ, rõ ràng không phải, lại hành động vô trách nhiệm, kết cục là hai bên cùng đau lòng. Thấy mình không thích ràng buộc, không đủ trách nhiệm thì bơn bớt đi, đừng đi gieo tình khắp nơi nữa.

- Quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, khai thiên của Thi Kinh đã viết như thế, ta là môn đồ Khổng thị, tất nhiên là phải học theo tinh túy thánh nhân … Tô Thức đang đắc ý bóp méo lời Khổng phu tử để tuyên dương chuyện dâm uế của mình thì bị cuốn sách bay tới ném thẳng vào mặt làm hắn lảo đảo, ôm đầu tức giận: - Ái, con bà nó có cần phải nặng tay thế không?

Bành Lễ tiên sinh xuất hiện ở cửa sổ, thản nhiên nói: - Lão phu còn đang lo đánh nhẹ quá, khiến thằng vô lại không thức tỉnh.

- Dạ dạ... Tô Thức vội khom người thụ giáo, mắt thì lén trừng lên với Vân Nhị:

Lục ông cũng đi ra ban công, cười lớn: - Thú vị, thú vị, Bành Lễ, ông cả đời theo đuổi đạo quân tử, cuối đời dạy ra được một đứa đệ tử thế này đây, chúc mừng, chúc mừng.

Bành Lễ tiên sinh lạnh nhạt liếc nhìn Lục ông: - Lão phu dạy đệ tử, không cần một thương cổ nói ra nói vào.

- Ông ghen tị thì nói ra đi, cả đời ông sống khó khăn cực nhọc, lão phu thì tiêu diêu tự tại, mỹ nữ món ngon thưởng thức vô số, nhớ lại năm xưa còn gặp Hoa Nhị phu nhân mới thực là...

Vân Tranh cùng lão bà vừa nghỉ trưa dậy, đi dạo trong sân vườn, nghe tới chỗ này thấy Lục Khinh Doanh nghiến răng nghiến lợi thì cười: - Người già thích khoác lác một chút có sao đâu, kệ ông cụ, chỉ cần vui vẻ sống thêm vài ngày là phúc của chúng ta, chín chục rồi, so đo làm gì nữa.

Lục Khinh Doanh bẻ gãy một cành hoa, chưa hả, còn nhéo Vân Tranh một cái: - Khi không thấy thì nhớ tới đau lòng, khi ở trước mặt thì làm người ta tức tới đau lòng, cái nhà này, từ lớn tới bé, không một ai là khiến người ta yên tâm, già thì nói chuyện không biết kiêng dè, nhỏ thì xô ngã tiểu tôn nữ Hàn công gia, cưỡi lên người đánh. Vân Nhị không hiểu làm sao không gặp Tần Quốc, làm công chúa người ta khóc khóc mếu mếu, tiếp tục thế này thiếp treo cổ cho thảnh thơi.

Vân Tranh cúi mình đưa tay làm động tác mời: - Phu nhân đi thong thả, không tiễn.

Lục Khinh Doanh nổi giận, cướp lấy cuốn sách trong tay Vân Tranh, xé tan nát, ném lên người y, hầm hầm bỏ đi.

Vân Tranh thong thả phủi giấy vụn trên người, giờ in sách rẻ lắm, chẳng tiếc, thấy bên trong tiểu viện có tiếng Tô Thức la thảm, biết lão tiên sinh kiếm được học trò đánh thay mình rồi thì rẽ sang hướng khác đi thăm Ngũ Câu, không vào làm gì để ăn chửi.

Hôm nay trời chẳng có một chút gió nào, mặt trời tận tình tỏa nhiệt lượng, dù trong sân cũng không thấy lạnh, giờ này tìm Ngũ Câu uống trà chiều là lựa chọn không tệ.

Đó gọi là trên thế nào thì dưới theo vậy, người Vân gia học Vân Tranh, bất kể quản gia hay phó dịch cứ tới đầu giờ chiều đều nhàn nhã hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt.

Vân Tam kiếm một chỗ nhiều nắng nhất gác mòm lên chân trước ngủ ngon lành, nghe thấy tiếng bước chân của gia chủ, lỗ tai dựng lên, chân sau thẳng đờ, há mồm ngáp một cái, rồi đuôi phe phẩy như cái chổi theo sau, ngự tiền thị vệ cẩu biết theo ai luôn có món lợi bất ngờ.

Lấy trong đĩa của Ngũ Câu một miếng thịt nhiều xương một chút, ném cho Vân Tam, kiếm một miếng dai dai cho vào mồm nhai, còn về trước mặt Ngũ Câu đã chất đống xương ăn dở.

- Hòa thượng béo, không ăn ít thịt đi một chút được à, đến người nghĩ thoáng như ta còn thấy chướng mắt.

Những lời tương tự Ngũ Câu nghe tới nhàm rồi, quá đáng hơn cũng nghe không phải ít, gặm sạch sẽ miếng xương cuối cùng, chùi cái miệng bóng mỡ bằng cái tay chẳng sạch sẽ gì, cầm ấm trà tu như rồng hút nước, một hơi hết ấm trà nóng, nhổ bã trà ra, cưới: - Hòa thượng dựa vào tấm thân đầy thịt này bò từ Quỷ Môn quan về đấy, cho nên khi nào ăn được là phải ăn cho nhiều, đó là kinh nghiệm.

Vân Tranh ghé tới gần hơn, nhìn kỹ vào mắt ông ta, xem ra đúng là khôi phục rồi, đáy mắt không còn chấm đỏ nữa: - Ngự y nói ông còn phải uống thuốc thêm bảy ngày, tới lúc này rồi không thể để sơ xuất.

Ngũ Câu lắc đầu: - Hòa thượng thấy thuốc đã không còn tác dụng nữa, mới đầu uống vào như có dao cứa ruột, bây giờ uống vào chẳng có cảm giác gì, hòa thượng cũng hành y, tự biết tình hình thân thể của mình, đừng lo.

Vân Tranh gật đầu, Ngũ Câu cũng là đại phu kinh nghiệm, ông ta đi nhiều biết nhiều hơn người khác, kiến thức mèo ba cẳng của y không nói nữa cho xấu mặt: - Lữ Huệ Khanh biến mất rồi.

Ngũ Câu không để ý, Hoa Nương đã về kể cho ông ta biết tình hình, cho rằng Lữ Huệ Khanh không cách nào sống được.

- Theo như tin hỏa tốc từ Tuyền Châu truyền về, Lữ Huệ Khanh không về quê, sai dịch hình bộ tra xét ở Túc Châu tìm được hối phiếu của Lữ Huệ Khanh, chứng tỏ tên này biết tình hình không tốt đã trốn ròi.

- Lỗi là của Lữ Huệ Khanh, hắn muốn giết người, không phải là hòa thượng muốn giết người, cho nên lòng thản nhiên, Vân Tranh ngươi không thấy hôm nay mây lặng gió êm làm lòng người ngây ngất à? Ai ai cũng đi tìm thiên đường, nhưng họ thậm chí không biết đâu là thiên đường, nó không ở chín tầng trời, mà là nơi nào khiến lòng ta bình lặng.

Hai người đang nói chuyện thì Lão Liêu tới báo, Cao Kế Tuyên từ trong cung về, chẳng những không sứt mẻ gì mà còn tỏ ra vô cùng đắc ý.

Lòng mới có chút cảm giác thiên đường bị tin tức này làm tan biến sạch, thế người ta mới bảo, thiên đường đâu dể kiếm.

Tới thư phòng, một lúc sau Hầu Tử liên tục chạy đi chạy lại như con thoi, Vân Tranh đến cơm tối cũng ăn luôn trong thư phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK