- Ngài là đại tướng quân, tất nhiên không thể làm việc này, cũng không có lý do để làm, nhưng lão phu xưa nay chỉ làm việc như thế, ngài phái ta đi thì cũng đoán trước được lão phu sẽ làm gì rồi, đừng nói là ngài không biết gì hết.
- Ta biết! Vân Tranh thở dài:
Trần Lâm cười hăng hắc: - Lão phu không có ý trách ngài, mục đích của chúng ta là nhất trí, cho nên chỉ cần là kẻ địch, ngài cứ giao vào tay lão phu, lão phu không con không cái, không sợ ông trời báo ứng, chỉ cần bắc chinh đại thắng, dù bị cả thiên hạ phỉ nhổ cũng được. Nói xong rời đi, còn không quên chắp tay với tượng phật, bước chân tuy chậm nhưng vững vàng.
Đối với lão thái giám đã chuẩn bị hiến tế cho Đại Tống này, Vân Tranh thực sự không còn gì để nói, nghe đâu ông ta tiến cung khi còn là đứa bé, bị quyền quý dùng làm lễ vật tặng hoàng đế, một đao đưa xuống cuộc đời đã vô duyên với hạnh phúc.
Có điều rõ ràng ông ta đã tìm được con đường khác để lưu danh sử sách, đó là coi mình là tế phẩm hiến dâng cho vương triều.
Bất kể hành vi của ông ta ra sao, không ai có thể chỉ trích lòng trung thành của ông ta được, ông ta là loại người thuần túy nhất, một tấm lòng son sắt.
Canh ba, Vân Tranh vẫn chưa ngủ, y đang đợi hỏa pháo xuất hiện, theo quân báo nói thì phải tới hôm qua, đã muộn ba canh giờ rồi.
Theo quân pháp người lỡ kỳ hạn chém đầu, nhưng Vân Tranh không định hỏi tội những người này, vận chuyển cái thứ nặng nề ấy là lần đầu tiên từ thời khai thiên lập địa tới giờ, vận chuyển tới nơi là không tệ rồi, cái thứ nặng tới một nghìn ba trăm cân, muốn đi trên con đường tệ hại của Đại Tống không phải dễ.
Hòa thượng tuần đêm gõ mõ, bốn lần, Vân Tranh nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài thấy im phăng phắc chẳng có dấu hiệu gì, được một lúc thì ngáp dài, cởi giày lên giường mây, xem chừng tối nay đại khái không tới kịp rồi.
Vừa mới ngủ được không lâu, Vân Tranh mơ màng nghe thấy bên ngoài người kêu ngựa hí nhốn nháo không chịu nổi, dụi mắt ngồi dậy còn chưa kịp chửi thì cửa bị Hầu Tử đẩy ra, dưới ánh đèn lồng màu trắng, đôi mắt tên này như có màu đỏ.
- Lão gia, tới rồi, ba cái, to lắm.
- Tốt quá! Vân Tranh rùng mình một cái, cơn buồn ngủ biến mất sạch, chẳng thèm mặc thêm áo, cứ thế đi chân đất chạy đi, Hầu Tử ôm áo khoác và giày đuổi theo sau, hắn chưa bao giờ thấy lão gia thất thố như vậy.
Chạy như bay ra ngoài chùa, thấy ngay được dưới ánh đuốc bập bùng, ba khẩu pháo lớn đen xì xì ánh hàn quang của kim loại.
Vân Tranh kích động tới toàn thân run rấy, đưa tay sờ nòng pháo chắc chắn: - Trời cao phù hộ, cuối cùng cũng làm ra được thứ này rồi.
Hầu Tử thấy lão gia đi quanh ba cái ống sắt, hết ôm cái nọ lại sờ cái kia, còn nhìn trái ngó phải, như tân phụ nhân nhìn trượng phu nhìn trường phụ đi xa về, thiếu chút nữa rơi lệ, không khỏi rùng mình, lão gia ngày càng biến thái.
Cơ mà lão gia có nhiều sở thích kỳ quái nên quen rồi, đi tới nhấc bàn chân Vân Tranh lên, đi giày vào, tất thì khỏi, người đông qua, bị mọi người nhìn chằm chằm lão gia đi tất thì không hay.
Vân Tranh thò tay vào nòng pháo sờ, rất bằng phẳng chứ không thô ráp như y tưởng tượng, nòng dài hơn một trượng, rất tròn, vỗ tay lên, phát ra tiếng ong ong, sắt dầy hơn một tấc chắc chắn, nhìn sang Tôn Tiết: - Thử qua chưa?
Tôn Tiết là lão nhân của Giáp Tử Doanh, một trong số những người đầu tiên tới Ưng Sào, trước kia phụ trách vố trí gia quyến trong doanh, không tùy tiện rời đi, lần này tới Nhạn Môn Quan vì thực sự không còn người nữa.
- Bẩm tướng chủ, vẫn chưa!
Vân Tranh nhíu mày: - Vì sao chưa thí nghiệm, đạn pháo cũng đã có rồi cơ mà?
Tôn Tiết ấp úng: - Nhị gia..
- Ý ngươi là đệ đệ ta không cho các ngươi thí nghiệm?
Tôn Tiết khó xử nói: - Thứ này xưởng luyện thép nhà ta đúc được năm cái, Nhị gia sau khi tới xem, kéo cả vào núi, sau khi trở về bảo thuộc hạ mang tới cho tướng chủ ba cái, còn lấy đi mất hai cái.
Vân Tranh gật gù thế cũng hợp lý, Ưng Sào không đơn thuần như Giáp Tử Doanh, nhiều người khó giữ bí mật: - Trong quá trình chế tạo mấy thứ này có vấn đề gì không?
Tôn Tiết cười thảm: - Bẩm tướng chủ, vì năm cái này, trong xưởng có bốn thợ tay nghề bị thương tật, từ khi nhận lệnh tướng chủ, xưởng đóng cửa suốt một năm chỉ để làm thứ này, chế tạo sáu mươi ba cái, thành công chỉ có ba mươi tư, sau khi dựa theo yêu cầu của tướng chủ lựa chọn, bỏ đi phế phẩm, chỉ còn năm cái miễn cưỡng vừa mắt.
- Ba trăm vị đại tượng không ăn không ngủ mà chỉ có năm cái.
Nghe Tôn Tiết kể khổ, Vân Tranh xoa xoay tay phấn chấn: - Không tệ, không tệ, lần đầu mà, ta còn lo các ngươi không làm ra nổi cơ, làm ra lần đầu có kinh nghiệm rồi lần sau sẽ làm tốt hơn, ta sẽ luận công ban thưởng.
Tôn Tiết nhìn quanh, đều là người Giáp Tử Doanh nên không lo sợ tiết lộ bí mật: - Không làm được nữa đâu ạ, xưởng đã bị Nhị gia tháo rỡ, thợ bị đưa đi hết không còn một ai, nói là muốn làm xưởng mới trên đảo Hải Lư.
Vân Tranh lắc đầu cười, Vân Nhị bây giờ đúng là khác xưa rồi, làm việc chu đáo dứt khoát lắm, sau này Vân gia an thân lập mệnh ở đảo, mà tác chiến ngoài biển không gì lợi hại bằng hỏa pháo.
Tất nhiên Trung Quốc là quê hương của hỏa pháo, nhờ xuất hiện thuốc nổ mà sinh ra thứ này, trên lịch sử vũ khí dùng thuốc nổ thời Tống rất nhiều, nhưng mà đa phần chỉ đem dọa dẫm kẻ vô tri ngu muội chứ thực tế chẳng được bao nhiêu.
Vân Tranh làm ra thứ này tất nhiên là để công thành, chỉ cần đẩy nó tới gần tường thành, nhắm chuẩn, đạn pháo vài chục cân mang theo sức mạnh dời non lấp biển bắn vào cổng thành, dù cổng thành có chắc chắn tới mấy cũng không chịu nổi vài phát.
Trần Lâm cũng đã mặc y phục chạy ra, nhìn ba cái ống sắt to tướng nặng nề, nghĩ vỡ đầu cũng không đoán ra được nó có tác dụng gì, lần này hành quân tới Nhạn Môn Quan xong phải nhanh chóng cắt đứt liên hệ Đông Tây của nước Liêu, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai hạ Tây Kinh, sau đó thẳng tiến về phía Đông, chứ mang ba cái cục sắt to đùng này theo thì không biết chậm mất bao nhiêu thời gian.
Mồm Vân Tranh cứ ngoạc ra, hai cái răng thỏ sáng bóng trong đêm vô cùng bắt mắt: - Đừng xem thường nó, đây là lợi khí công thành cướp trại đấy, cho dù khi hành quân chậm một chút, nhưng có nó công thành sẽ nhanh hơn nhiều.
Trần Lâm nghe nói vậy thì cũng đến gần ngó nghieng thật kỹ, không hiểu thứ này phải dùng thế nào, mà Vân Tranh chẳng hề muốn giải thích, nhíu mày: - Cơ hội thoáng là mất, nếu vì thứ này mà làm lỡ kế hoạch, lão phu sẽ không giúp ngài giải thích đâu.
Vân Tranh lần đầu tiên thấy có người dám coi thường thần chiến tranh: - Đợi ông thấy uy lặc của nó, ta đảm bảo khi đi ngủ ông cũng muốn ôm lấy.
- Hừ, vậy lão phu chống mắt đợi xem, chiến dịch này là trận đánh đường đường quân đối quân, lão phu không muốn ngài vì thích mấy thủ đoạn vặt vãnh mà làm đại quân tác chiến thất bại.
- Ha ha ha, Trần Lâm, ông chẳng qua là một tên thái giám cung cấm, cả đời chưa từng lên chiến trường, dù ta có viết cả quân cơ, quân mật ra ông hiểu nổi không? Chỉ cần ta lên chiến trường không co cẳng chạy thì ông ngậm mồm ở bên mà nhìn, đừng lải nhải. Vân Tranh nói rất vô lễ, Trần Lâm không nổi giận, chỉ cần Vân Tranh nghiêm túc lên trận, giúp Đại Tống thắng trận chiến trăm năm này, nhưng thứ khác ông ta không bận tâm.