Thực ra nếu ở góc độ người ngoài thì Vân Tranh rất đồng tình với tây quân, nếu bọn họ mà không ngang tàng thì coi như vứt bỏ tiếng nói của mình, tây quân không thuộc về Chủng Ngạc hay Địch Thanh, bọn họ vì Đại Tống thủ biên bao năm, sức ảnh hưởng thẩm thấu tới mọi lĩnh vực ở nơi bọn họ quản hạt.
Có lẽ trong lần phân phối tác chiến này, tây quân bất mãn vì ở địa vị phụ trợ, bọn họ bất mãn vì nhiều năm qua mình ở biên cương phải trả giá lớn để kiềm chế quân Liêu, nhưng cuối cùng Kinh Tây quân hái quả đào lớn nhất là Yến Vân.
Chỉ là dưới duy thế của Vân Tranh và Địch Thanh, tây quân đành nhẫn nhịn.
Bây giờ thế cục phương bắc đã quá rõ ràng, Vân Tranh đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tren, chỉ cần hạ Đồng Đầu quan là Nam Kinh nước Liêu ở dưới chân, Liêu hoàng dù có trăm vạn quân Liêu cũng không thể chịu được Vân Tranh và Địch Thanh hai mặt giáp kích.
Chiến công huy hoàng nhất chắc chắn thuộc về Vân Tranh, xưng vương là chuyện vươn tay ra sẽ có, còn Tây quân e ngoài chút phần thưởng qua loa thì chẳng được gì.
Vì thế bọn họ nắm vào kẻ thù cũ Một Tàng Ngoa Bàng, lúc này người Tây Hạ đang một lòng muốn đưa người Liêu tới phương tây khai thác lãnh thổ mới, thay vì nấp sau lưng hỗ trợ Vân Tranh, chẳng bằng quay sang đánh Một Tàng Ngoa Bàng.
Chủng Ngạc mặc dù là chủ soái, nhưng dưới sự yêu cầu của toàn thể tướng lĩnh, đành phải rời khỏi vị trí sau lưng Vân Tranh, mưu cầu lợi ích lớn hơn cho tướng sĩ của mình.
Vân Tranh hai tay chống sa bàn: - Mục đích của Chủng Ngạc là Một Tàng Ngoa Bàng, không biết tốt hay xấu. Nếu như có thể tước giảm thực lực của hắn ở Phong Châu, căn cơ của hắn ở Tây Hạ sẽ dao động, nói không chừng dẫn tới nội chiến nghiêm trọng. Như thế Tây quân có thể đưa chiến lược diệt Tây Hạ lên chương trình nghị sự...
Đúng lúc đó Văn Ngạn Bác hay tin chạy về, giận dữ quát: - Chủng Ngạc đang làm cái gì thế, Đại Tống ta vừa mới đứng vững, đi vài bước còn được, sức đâu ra mà chạy? Toàn quốc thắt lưng buộc bụng vì bắc chinh rồi, thắng lợi đã tới nơi, không thể để xảy ra vấn đề.
Trần Lâm mặt âm trầm: - Để lão phu tới Tây quân một chuyến chất vấn Chủng Ngạc.
Vân Tranh tính toán khoảng cách trên sa bàn rồi lắc đầu: - Vô ích thôi, quân báo này gửi đi từ tám ngày trước, khoảng cách hai quân chỉ cần tốn năm ngày, vậy mà mất tám ngày mới tới nơi, chứng tỏ bọn họ đã hành động trước mới phát quân báo, để phòng chúng ta ngăn cản, Trần công e không đuổi kịp đâu.
Trần Lâm dẫm chân: - Vậy phái hải đông thanh đi, xin Đại tướng quân hạ quân lệnh nghiêm khắc nhất, lão phu không tin Chủng Ngạc dám ngang nhiên kháng lệnh.
Năm xưa Vân Tranh tích cực tranh thủ danh Bắc chinh đại tướng quân nhưng triều đình không muốn y nắm trọn đại quyền nên đã phủ nhận, vì thế chia thành bốn lộ quân Vân Tranh, Địch Thanh, Phú Bật, Chủng Ngạc, tuy có phân chính phụ, nhưng bình quyền, Văn Ngạn Bác xấu hổ nói: - Trần công không biết rồi, Chủng Ngạc không chịu sự tiết chế của Vân hầu...
Trần Lâm kinh ngạc nhìn Vân Tranh.
Vân Tranh giang tay ra: - Trần công, ta cũng tán thành cơ cầu quyền lực này, dù sao quyền lực cần phải ước thúc giám sát, tuy mất đính linh hoạt, nhưng giảm thiểu khả năng binh biến.
Văn Ngạn Bác chắp tay cảm tạ.
Trần Lâm nóng ruột kéo ống tay áo Vân Tranh: - Vậy chuyện này phải ứng phó làm sao?
- Trời đã mưa, mẹ phải lấy chồng, chuyện đã như thế chỉ đành kệ nó vậy.
… …
Lam Lam buồn chán nằm trên giường tay nghịch một cây cỏ non mọc len qua khe thảm, vì không có ánh mặt trời, cây cỏ non này có chút vàng vọt.
Thế là nàng nhớ tới đứa con nhỏ của mình, lúc mới sinh ra cũng non nớt như cây cỏ, nhưng giờ nó đã thành cái cây nhỡ, có thể ra ngoài đối diện với mưa gió.
Mấy ngày vừa rồi đa phần Lam Lam nằm trên giường nhiều hơn là ra ngoài đi lại, cũng là vì nàng chẳng thích lộ diện dưới ánh mắt thô tục của đám quân hán kia.
Thời gian qua sở dĩ quấn lấy Vân Tranh không rời là vì nàng cảm thấy vô cùng trống rỗng, trừ nhục dục có thể kích thích chốc lát, còn lại chỉ có một cảm giác cô đơn và trống rỗng bao phủ toàn thân.
Trước kia ở trong hoàng cung luôn cho rằng chỉ cần được ở cùng Vân Tranh thì cuộc đời không còn chuyện gì tiếc nuối nữa, ông trời đem mọi thứ có thể cho nàng rồi, không nợ gì cả.
Nhưng ông trời chẳng cho người ta cái gì miễn phí, cho bao nhiêu sẽ lấy đi bấy nhiêu.
Trong cung tuy bị giới hạn bởi bốn bức tường bốn bề nguy cơ, nhưng nàng biết rõ mình phải làm gì, giờ đây tự do giữa thảo nguyên bao la vô cùng an toàn, nàng mất phương hướng.
Từ xa truyền tới tiếng nổ mãnh liệt, quân tốt ngoài trướng đều nhón chân chờ đợi, bàn luận đại quân liệu đã hạ được Đồng Đầu Quan hay chưa?
Lam Lam chẳng quan tâm tới những thứ đó, vén thảm lên một chút, hi vọng cây cỏ non trong khe có thể lớn thêm.
Tiếng cười của Vân Tranh từ ngoài truyền vào, vẫn sang sảng như thế, Lam Lam lau nước mắt ở khóe, người cong lại khoe hết bờ mông tròn, mặt nở nụ cười quyến rũ.
Khi Vân Tranh đi vào, Lam Lam che miệng ngáp, cứ như vừa ngủ dậy, cổ áo không cài kín, nửa bầu ngực nõn nà lộ ra ngoài.
- Con người sống trên đời này khóc khi thống khổ, cười khi vui sướng, thế mới được, đây không phải hoàng cung nàng không cần làm ngược lại, càng không phải cố gượng cười để chiều lòng ai hết. Cởi mũ trụ treo lên giá, Vân Tranh quay đầu cười với Lam Lam:
Lam Lam nhoẻn miệng cười: - Lam Lam mà chàng quen là người dã tâm lớn, toan tính nhiều, còn Lam Lam bây giờ chỉ là tiểu nữ nhân.
Vân Tranh nhặt kim bộ diêu trên mặt đất, gài lên mái tóc Lam Lam: - Con người nàng ghét nhất làm việc, vậy mà trong hoàng cung dệt vải mấy năm, khẩu thị tâm phi là thói xấu của nàng, cá tính này sẽ khiến cả đời dù đi tới đâu cũng không thể sống vui vẻ.
- Ý chàng nói là thiếp cả ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn là hợp với tâm ý nhất.
- Đúng rồi, nàng trời sinh lười biếng, chẳng qua là tâm khí quá cao thôi, lại tàn nhẫn với bản thân, nên mới che dấu sự thật nàng là thứ lười biếng. Kỳ thực ăn ngủ, ngủ ăn có gì không hay? Trừ nhanh béo một chút chỉ chẳng có gì phiền toái. Vân Tranh thản nhiên như không: - Trước kia ta cũng mơ ước cuộc sống như thế đấy, thủa thiếu niên muốn xướng danh Đông Hoa môn chẳng qua vì làm sĩ đại phu thuần túy, sống vô ưu vô lo. Chỉ là bị xô đẩy tước bước đường này, lao tâm tổn trí lại còn khiến toàn thiên hạ bất an.
- Thiếp hiểu, giống như con người như ở trong bụi gai, không nhúc nhích thì không bị bụi gai làm thương tổn, hữu tâm tức khổ, vô tâm tức nhạc.
Vân Tranh đưa tay béo má Lam Lam: - Phải rồi, đây là đạo lý Đại bảo tích kinh, quên mất nàng trong cung khổ tu nhiều năm, nếu như biết đạo lý này rồi sao còn tự tìm khổ não?
- Còn không phải tại chàng, suốt ngày đi lo chuyện đại sự bỏ bê người ta, nếu chàng ở bên thiếp cả ngày sẽ không có phiền não.
- Có mà điên, chỉ sư tử mới làm chuyện ấy cả ngày được, lão tử là người chứ có phải sư tử đâu, càng chẳng phải phù du từ khi ở ra đã giao phối đến chết, ta còn có cả đống vui thú theo đuổi, chết trên người nữ nhân là lỗ vốn nhất. Nàng cũng nên tự tìm thú vui cho mình đi, nàng đâu còn ở hoàng cung nữa, ngoài đợi nam nhân tới thỏa mãn thì có rất nhiều việc để làm đấy.
Lam Lam bĩu môi, Vân Tranh tuy nói hơi thô tục hạ lưu, nhưng cách nói chuyện đó khiến nàng không cảm giác vẫn còn trong nhà tù hoàng cung, thân thể nàng đã rời khỏi hoàng cung rồi, nhưng linh hồn vẫn chưa.
Bò tới ôm lấy Vân Tranh, áp mặt vào má y: - Trên đời này chàng là tình nhân tốt nhất, không ai nói lời âu yếm dễ nghe như vậy.
Vân Tranh vỗ mông nàng bốp một cái: - Buông ra, còn chưa cởi giáp, muốn ta cúc cung tận túy với nàng ít nhất phải cho ta ăn chút cơm chứ.
*** Điển cố: trời đã mưa, mẹ phải lấy chồng.
Đại khái là người mẹ góa chồng nuôi con ăn học đỗ đạt thành trạng nguyên, sau đó vua biết chuyện cho người con mang bia trinh tiết về, ai ngờ về nhà thì biết mẹ mình hứa gả cho chính thầy giáo của mình rồi, lúc đó bà mẹ hủy hôn thì là thất hứa, mà kết hôn thì mắc tội khi quân.
Người mẹ treo cái áo ra ngoài trời nói, nếu hôm sau mưa ướt áo thì coi như ý trời muốn bà kết hôn, kết quả là mưa thật, vua biết chuyện đành phải bỏ qua, vì đó là ý trời.